Chiến Thần Ở Rể

Chương 3057



Chương 3057:

Chỉ có điều, đây là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt cao thủ đứng đầu của phủ Hoài Thành, bất kể cái chết của đám Từ Hoa có liên quan tới bọn Viên Thọ Tài hay không đều không quan trọng nữa.

Giết đám người này đồng nghĩa với làm suy yếu thực lực tổng hợp của phủ Hoài Thành.

Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành trước này luôn như nước với lửa, một khi nổ ra chiến tranh sẽ cần cấp tốc chém giết càng nhiều kẻ | địch càng tốt, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng chiếm được ưu thế trong cuộc giao tranh của hai thế lực lớn.

Viên Thọ Tài nghe Lý Thăng nói thế liên hiểu được, tay Lý Thắng này quyết tâm muốn giết ông ta.

“Ép nhau quá thì đến con kiến cũng cản chết voi, huống chỉ là người! Nếu cậu đã ép chúng tôi quá mức như vậy, thì dù tôi đây có chết cũng phải kéo các người theo cùng!”

Viên Thọ Tài dữ dẫn nói. Vừa dứt lời, khí thế võ thuật trên người ông ta bỗng tăng vọt, lao thẳng về phía Lý Thăng.

Ngay khi cao thủ của Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đang đánh nhau loạn xạ, Dương Thanh, Hoài Lam và lão Cửu đã vào ở trong khách sạn.

Trong một phòng bình thường của khách sạn Hilton tại Thiện Thành.

Hoài Lam tươi cười nói: “Có tin tốt đây! Vừa rồi, đám cao thủ do Hoài Tinh Vũ cử đến giết chúng ta đã bị diệt sạch. Chỉ tiếc, đội cao thủ bên Dược Vương Cốc quá mạnh, không tổn thất một Si Dương Thanh nói: ‘Dược Vương Cốc đã mất đại đồ đệ của Dược Vương cùng với Tả, Hữu hộ pháp, cũng coi như một tổn thất lớn, lúc này, hẳn mối thù giữa Dược Vương Gốc và phủ Hoài Thành đã càng sâu sắc thêm rồi”.

“Nhất là trong phủ Hoài Thành lúc này, chỉ sợ người người đều đang bàng hoàng khiếp sợ, Hoài Tỉnh Vũ hẳn đã vô cùng phẫn nộ’.

Lão Cửu cũng lên tiếng: “Có lẽ lúc này chính là thời cơ thích hợp cho chúng ta tranh thủ giết vài tên cao thủ”.

Hoài Lam lắc đầu: “Ông Cửu, bây giờ còn chưa phải lúc, tuy Dược Vương Gốc đã giết sáu cao thủ của phủ Hoài Thành nhưng những cao thủ này đều do một tay Hoài Tỉnh Vũ âm thầm bồi dưỡng, chuẩn bị dùng để đối phó với thành chủ Hoài Thành, đối với thành chủ, đây không tính là tổn thất gì”.

“Hiện phải xem xem Dược Vương Cốc có muốn thừa thế đuổi giết các cao thủ khác của phủ Hoài Thành không”.

“Điều tôi đang lo nhất là, thành chủ Hoài Thành không có ý định đánh với Dược Vương Cốc, nếu không đánh, chúng ta sẽ phải rời khỏi đây ngay”.

Dương Thanh gật đầu: ‘Chúng ta đã mất khá nhiều thời gian ở đây rồi, thêm một, hai ngày cũng không là gì, cứ tiếp tục quan sát tình hình, xem xem đến bao giờ phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc mới đánh nhau”.

Lúc này, trong một phòng khách rộng rãi ở phủ Hoài Thành.

Hoài Tỉnh Vũ và Hoài Phượng đang quỳ trên mặt đất, thành chủ Hoài Thành ngồi trên ghế chủ nhà, tức giận nhìn hai người.

Thành chủ Hoài Thành giận dữ nói: “Hoài Tỉnh Vũ, con có biết lần này con đã gây cho phủ Hoài Thành một phiền toái lớn thế nào không?”

Hoài Tỉnh Vũ cũng đang vô cùng hối hận, hôm nay, sáu tên cao thủ hàng đầu do bà ta âm thầm bồi dưỡng không chỉ không giúp được bà ta giết chết thành chủ Hoài Thành báo mối thù giết bố ruột mà còn mất mạng dưới tay cao thủ của Dược Vương Cốc.

Không chỉ có thế, giờ đây, cả thành chủ Hoài Thành cũng đã biết việc này.

Hoài Tỉnh Vũ cố nén lửa giận trong lòng, cúi đầu thưa: “Bố, xin lỗi, con biết sai rồi”.

“Giờ biết sai rồi à?”

Thành chủ Hoài Thành võ mạnh xuống bàn, bàn trà trước mặt lập tức vỡ vụn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.