Chiến Thần Ở Rể

Chương 3086



Không chỉ có thế, trong tay Dương Thanh chợt xuất hiện một con dao găm lóe sáng. Khi anh vừa lấy con dao này ra, một khí thế càng cuồng bạo hơn nữa nhanh chóng tràn ra.

Giây phút đó, tất cả mọi người đều tái mặt.

Ngay cả Đinh Xương cũng phải dè chừng nhìn chăm chằm vào Dương Thanh.

Lão ta vừa cảm nhận được một luồng uy lực mạnh phi thường từ trên người Dương Thanh, uy lực này khiến lão ta vô cùng khó chịu.

Sắc mặt của Mục Hoa cũng trở nên cực kì căng thẳng, vừa rồi Dương Thanh chỉ sử dụng sức mạnh thân thể đã đẩy lùi lão ta đến bảy, tám bước, lão ta vốn tưởng đó đã là trạng thái mạnh nhất của Dương Thanh, nhưng giờ phút này, lão ta mới nhận ra, người thanh niên trước mắt kia đáng Sợ cỡ nào.

Chỉ riêng khí thế trên người anh đã cho thấy, thực lực chiến đấu của anh có thể ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ rồi.

Quan trọng nhất là,Dương Thanh còn rất trẻ, mới chưa đầy ba mươi tuổi.

Ngay cả ở các gia tộc Cổ Võ cũng rất hiếm thấy nhân tài yêu nghiệt cỡ đó.

Lão Cửu đã về tới bên cạnh Dương Thanh, lạnh lùng cất giọng: “Theo như tôi thấy, các vị cũng không phải cao thủ của phủ Hoài Thành, chặn giết chúng tôi ở đây chủ yếu là vì tiền thôi”.

Dứt lời, lão Cửu lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, ném về phía Đỉnh Xương.

Ông lão nói: “Trong này có mười tỷ, coi như phí đi lại của các vị, giữa chúng ta vốn không có ân oán gì, hãy để chúng tôi rời khỏi đây, được chứ?”

Lão Cửu dứt khoát ném ngay một tấm thẻ ngân hàng cho Đinh Xương, Đỉnh Xương nheo mặt, không nói một lời, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chòng chọc vào lão Cửu.

Lão Cửu cũng nhìn Đinh Xương, chờ lão ta đưa ra lời hồi đáp.

Những cao thủ khác không tiếp tục đánh nữa mà đều dán chặt mắt theo dõi lão Cửu và Dương Thanh.

Trầm mặc suốt hai phút, Đinh Xương mới lên tiếng: “Ông nói đúng, giữa chúng ta không có thù oán gì, vậy thì hôm nay có thể tha cho ông một lần”.

Nghe Đinh Xương nói vậy, lão Cửu nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Vậy cảm ơn các vị!”

Lão Cửu nói xong, quay sang bảo Dương Thanh: “Đi thôi!”

“Khoan đất”

Nhưng ngay khi hai người vừa nhấc chân định đi, Đinh Xương bỗng quát lớn.

Hai người dừng bước, quay nhìn Đỉnh Xương.

Đinh Xương hí mắt nhìn chằm chăm vào Dương Thanh, chậm rãi lên tiếng: “Tao chỉ nói đồng ý thả ông ta đi, chứ chưa nói mày cũng được đi”.

Lão ta vừa nói đến đó, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Đáy mắt Dương Thanh thoáng lóe lên một ý niệm giết chóc mãnh liệt, anh lạnh lùng nhìn thẳng vào Đinh Xương hỏi: ‘Vậy có nghĩa là ông không định để tôi rời khỏi đây?”

Lão Cửu cũng lạnh giọng bảo: “Ông làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”

Đỉnh Xương lạnh nhạt liếc nhìn lão Cửu, châm chọc nói: “Ông tưởng mình là ai mà dám nói tôi quá đáng? Thiện Thành này chính là địa bàn của tôi”

Ánh mắt lão Cửu lóe lên sắc bén, ông lão lạnh lùng: “Đã thế thì liều mạng đánh một trận xem saol”

Ông lão vừa dứt lời, người đã lao vút về phía Đỉnh Xương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.