Chiến Thần Ở Rể

Chương 3128



Chương 3128:

Hoài Trấn thấy thế, bèn mỉm cười: “Các vị hiểu lầm rồi, tôi đã đến Mục phủ với các vị, sao có thể chỉ lo thân mình chứ? Cũng như tôi đã nói khi ở nhà họ Đinh trước đó, hung thủ đã giết nhân vật quan trọng trong gia tộc các vị cũng là người mà phủ Hoài Thành chúng tôi muốn giết”.

“Nếu bây giờ cậu ta đang ở Mục phủ, đương nhiên tôi cũng phải đòi người với các vị rồi”.

Ông ta nói rồi khoát tay: “Mọi người vào cùng tôi đi!”

Ông ta bước vào Mục phủ trước, phía sau còn có năm cao thủ mặc áo choàng đen đi theo, điều khiến đám người đến từ các gia tộc lớn ở Thiện Thành kinh ngạc chính là, trên người năm cao thủ này không hề có khí thế gì.

Nhưng họ đều hiểu, chắc chắn những cao thủ mà Hoài Trấn dẫn theo đều không đơn giản.

Đinh Vũ và Đinh Xương liếc nhau, Đỉnh Xương gật đầu, nói: “Anh cả, chúng ta cũng vào thôi!”

“Đi thôi!”

Đinh Vũ gật đầu, đi theo Hoài Trấn.

Trông thấy thế, chủ của các gia tộc lớn ở Thiện Thành vốn đang lo lắng cũng đi theo.

Hoài Trấn đi ở phía trước nhếch môi, nở nụ cười hài hước.

“Đứng lại!”

Đúng lúc này, một đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh chợt bước tới, chắn đường đám người Hoài Trấn.

“Nơi này là Mục phủ, không phải chỗ cho người ngoài làm càn!”

Người dẫn đầu là một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lão ta tức giận nhìn đám người Hoài Trấn.

Hoài Trấn cười ha hả: “Thưa tiền bối, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ vì một mục đích, đó là đưa Dương Thanh đi, nếu Mục phủ giao người, chắc chăn chúng tôi sẽ tự rời đi”.

Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia hừ lạnh: “Người mà các người muốn tìm không có ở Mục phủ! Tôi cho các người một phút, cút hết khỏi Mục phủ, bằng không, tự chịu hậu quả!”

Sau khi lão ta dứt lời, một luồng khí thế cuồng bạo lập tức lan ra từ người lão ta, bao trùm xung quanh.

Trừ Hoài Trấn ra, người của các gia tộc lớn ở Thiện Thành đều có sắc mặt hết sức khó coi.

Giờ họ mới nhận ra, họ vừa dẫn người xông vào Mục phủ.

Rất nhiều năm trước, thành chủ của Mục phủ là người hết sức đáng sợ, được người của Thiện Thành gọi là “Thành Chủ Tàn Nhẫn”.

Bây giờ tuy chân ông lão bị tật, phải ngồi xe lăn, nhưng thực lực của ông lão vẫn khó lường như cũ.

Nếu chọc giận ông lão, có lẽ họ cũng chẳng có kết cục tốt lành gì.

Hoài Trấn không nói gì, chỉ cười ha hả, nhìn chăm chăm vào đối phương, hình như không hề sợ hãi.

Tuy năm cao thủ mặc áo choàng đen sau lưng ông ta không hề phóng khí thế ra ngoài, nhưng vấn khiến cao thủ của Mục phủ cảm nhận được sự uy hiếp.

Lúc này, Mục Hoa đã tới phòng Mục thành chủ. Lão ta nghiêm nghị nói: “Thành chủ, đám người này tự cho là có Hoài Trấn làm chỗ dựa, dám tới Mục phủ gây chuyện, tôi đề nghị cử đội hộ vệ Ảnh Tử ra tay luôn”.

Trong mắt Mục thành chủ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ông lão híp mắt: “Tôi cũng muốn xem xem thế hệ sau của phủ Hoài Thành có sức mạnh gì mà dám tới Mục phủ để đòi người, đi thôi, ra ngoài xem saol”

“Vâng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.