Chiến Thần Ở Rể

Chương 3145



Chương 3145:

Những cao thủ khác của Mục phủ cũng nhận ra sự nguy hiểm ở khu vực đánh nhau của Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành, đều thi nhau lùi ra sau mấy chục bước.

Sau thoáng chốc, ở cửa Mục phủ chỉ còn Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành.

Thành chủ Hoài Thành hơi híp mắt, trong mắt tràn ngập vẻ nghiêm nghị, lão ta nói: “Không ngờ chân Mục thành chủ bị tật nhiều năm như thế mà thực lực vẫn tiến bộ, nếu cho Mục thành chủ thêm mấy năm, có lẽ Mục thành chủ sẽ đột phá đến cảnh giới kia nhỉ?”

Mục thành chủ cười lạnh: “Nhiều năm không gặp, ông nói nhảm hơn trước nhiều quá đấy”.

Mục thành chủ nói rồi đấm một phát.

“Rầm!”

Thành chủ Hoài Thành giơ tay đỡ.

“Rầm rầm rầm!”

Ngay sau đó, hai người không nhiều lời nữa, điên cuồng đánh nhau.

Những cao thủ của Mục phủ đứng cách đó không xa nhìn mà tròn mắt há mồm.

Ở khu vực đánh nhau của Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành, bụi bay mù mịt, mặt đất điên cuồng rung chuyển, liên tục rạn nứt.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, hai người đều lùi lại.

Trong lần lùi lại này, thành chủ Hoài Thành lùi về sau mười bước, còn Mục thành chủ chỉ lùi tám bước thôi.

Tuy chỉ chênh nhau hai bước, nhưng đã đủ để nói lên kết quả trong trận chiến ở cấp bậc của họ rồi.

Sắc mặt của thành chủ Hoài Thành hết sức khó coi, tuy lão ta đã cảm nhận được răng thực lực của Mục thành chủ mạnh hơn lão ta một chút, nhưng khi thua ông lão, lão ta vẫn thấy khó chấp nhận.

Mục thành chủ lạnh lùng hỏi: “Ông muốn đánh nữa không?”

Thật ra ông lão cũng đang rất lo lắng, bởi vì đã chín phút kể từ khi Phùng Tiểu Uyển châm cứu xong rồi.

Phùng Tiểu Uyển cũng đã nói chỉ có thể giúp chân ông lão hồi phục trong mười phút thôi.

Nếu thành chủ Hoài Thành vẫn muốn đánh tiếp, ông lão sẽ bị lộ mất.

Lúc này ông lão đã cảm nhận được chân mình đang mất cảm giác dần, có lẽ chỉ chốc lát nữa thôi, ông lão sẽ không kiên trì nổi nữa.

Nghĩ tới đây, trong mắt Mục thành chủ lóe lên vẻ điên cuồng.

Khí thế cuồng bạo hơn nữa lan ra từ người ông lão.

“Rầm rầm rầm!”

Mặt đất dưới chân ông lão nứt toác, những khe nứt như mạng nhận lan ra bốn phía.

“Mạnh thật!”

Cao thủ của Mục phủ ở cách đó không xa đều có vẻ kinh hãi.

Sắc mặt của thành chủ Hoài Thành hết sức khó coi, đương nhiên lão ta có thể cảm nhận được việc khí thế của Mục thành chủ đang mạnh hơn, đối phương định đánh một trận sống còn à?

Hồi nãy hai người chưa đánh thật, nhưng cũng đã biết được thăng thua, nếu tiếp tục, có lẽ họ sẽ phải lưỡng bại câu thương mất.

Thành chủ Hoài Thành biết, cho dù cả hai đều bị thương, bên bị thương nghiêm trọng hơn cũng sẽ là lão ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.