Chương 3169:
Cao thủ của Mục phủ kia sốt ruột nói: “Trưởng lão Mục, Viên Lập – chủ gia tộc họ Viên và Cung Chiến – chủ gia tộc họ Cung đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nếu cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử không ra tay, chúng tôi không thể ngăn cản họi”
Nghe thấy thế, sắc mặt Mục Hoa càng thêm khó coi.
Lão ta nhìn Mục thành chủ đang đánh với Dược Vương, lại nhìn về phía các cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử đang vây quanh phòng đột phá của kiếm khách Ảnh Tử, có vẻ đấu tranh.
Trước đó, đội hộ vệ Ảnh Tử đã bị Dược Vương tấn công nên tổn thất nặng nề, các cao thủ còn lại đang bảo vệ cho kiếm khách Ảnh Tử không bị ảnh hưởng.
Nhưng bên ngoài, cao thủ của nhà họ Viên và nhà họ Cung đã tới, nhà họ Viên và nhà họ Cung đều là thế lực hàng đầu ở Thiện Thành, chủ gia tộc có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, bây giờ cũng chỉ có cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử có thể ngăn cản họ.
“Bảo cao thủ của đội hộ vệ đi ngăn cản đi!”
Trong lúc Mục Hoa đang do dự, Dương Thanh chợt nói.
Mục Hoa nhìn về phía Dương Thanh, cắn răng: “Cậu cũng biết cơ hội duy nhất của chúng ta bây giờ chính là kiếm khách Ảnh Tử, một khi quá trình đột phá của ông ấy bị cắt ngang, có lẽ Mục phủ sẽ bị tiêu diệt”.
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Nhưng cao thủ của Mục phủ không thể ngăn được cao thủ của nhà họ Viên và nhà họ Cung, sớm muộn gì họ cũng xông vào, nếu đã vậy, tại sao không cử cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử đi ngăn cao thủ nhà họ Viên và nhà họ Cung trước chứ?”
Mục Hoa lập tức im lặng, lão ta biết Dương Thanh không nói sai, nhưng nếu so sánh với nhau thì sự an toàn của kiếm khách Ảnh Tử mới là quan trọng nhất.
“Đừng do dự nữa, càng do dự thì Mục phủ sẽ càng tổn thất nặng nề thêm”.
Dương Thanh sốt ruột nói: “Hơn nữa, cũng không cần tất cả mọi người trong đội hộ vệ Ảnh Tử đi ngăn cản cao thủ của nhà họ Viên và nhà họ Cung, chỉ cần cử hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đi là đủ rồi”.
Rốt cuộc Mục Hoa cũng hạ quyết tâm, lão ta cắn răng: “Phương Chính! Lục Thu! Ra khỏi hàng!
Hãy đi ngăn cản cao thủ của nhà họ Viên và nhà họ Cung!”
“Vâng!”
Hai cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử lập tức bước ra, phóng tới cửa Mục phủ.
Lão Cửu nhìn Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Chúng ta cũng nên sẵn sàng chiến đấu thôi!”
Dương Thanh gật đầu, anh biết áp lực mà Mục phủ phải chịu chỉ có thể lớn dần thôi, các thế lực ở Thiện Thành đã nhúng tay vào chuyện này, một khi thành chủ Hoài Thành đến Mục phủ, nếu kiếm khách Ảnh Tử vẫn chưa đột phá, Mục phủ sẽ bị tiêu diệt thật mất.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh được chứng kiến một cuộc chiến lớn như vậy.
Tất cả những người tham dự cuộc chiến đều là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, những cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh không có tư cách tham dự cuộc chiến này.
Mục thành chủ còn đang giao chiến với Dược Vương, có điều, từ sau khi Mục thành chủ không đối chiến trực diện nữa, Dược Vương càng lúc càng mất sức nhanh, sức chiến đấu rõ ràng đã không bằng ban đầu.
Đây cũng coi như một tin tốt.
Chỉ có điều, Mục thành chủ cũng xuống sức nhanh không kém, nếu không nhờ mấy viên thuốc khôi phục thể lực mà Phùng Tiểu Uyển đưa cho trước đó, chỉ e Mục thành chủ cũng sẽ không duy trì được lâu như vậy.
“Không ổn rồi, có hai cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử gặp nguy hiểm!”
Lão Cửu bỗng khẩn trương thông báo.
Chương 3170:
Mục Hoa xanh mặt, căn răng nói: “Nhà họ Viên, nhà họ Cung, nếu các người dám giết cao thủ của Mục phủ, Mục phủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người!”
Lão Cửu nhìn về phía Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Dương Thanh, tôi đi giúp bọn họ, cậu tự chú ý an toàn đấy!”
Dương Thanh gật đầu: “Ông Cửu, ông cũng phải cẩn thận!”
“Được!”
Lão Cửu lập tức quay đầu đi ngay.
Nhìn theo bóng lão Cửu gia nhập cuộc chiến, Dương Thanh lo lắng khôn cùng.
Ngay cả hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của đội hộ vệ Ảnh Tử còn rơi vào tình thế nguy hiểm, lão Cửu lại mới chỉ tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, liệu có thể giúp được bọn họ không?
Nhưng nay, số lượng cao thủ có thể tham chiến của Mục phủ đã không còn nhiều, các cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử còn lại phải bảo đảm an toàn cho kiếm khách Ảnh Tử, không thể rời khỏi chỗ này.
“Đi chết đi!”
Lúc này, người đứng đầu nhà họ Viên là Viên Lập xách một cây trường đao, bổ xuống đầu một cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử.
Cung Chiến, người đứng đầu nhà họ Cung cũng vung cây trường côn đập về phía cao thủ khác của đội hộ vệ Ảnh Tử.
Một cao thủ đội hộ vệ Ảnh Tử nữa thì đang bị ba cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong bao vây, không thể thoát thân khỏi cuộc chiến để hỗ trợ đồng đội.
Thấy đồng đội mình sắp bị hai tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đánh trúng, lão ta lo lắng gầm lên giận dữ: “Chết đi!”
Lão ta điên cuồng công kích, nhưng cao thủ của nhà họ Viên và nhà họ Cung cũng liêu mạng tấn công lão ta.
Lúc này, vũ khí trong tay Cung Chiến và Viên Lập đã sắp hạ xuống người hai cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử.
Ngay giây phút ấy, lão Cửu phóng tới.
Ông lão không nói một lời, chỉ lập tức lao về phía người gần hơn là Viên Lập, tốc độ như một tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Viên Lập.
Năm tay ông lão nện thật mạnh vào người Viên Lập.
“Uỳnh!”
Một tiếng động lớn vang lên, quả đấm của lão Cửu đã nện mạnh xuống lưng Viên Lập.
Vừa rồi, toàn bộ lực chú ý của Viên Lập đều đặt lên người vị cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử, hoàn toàn không chú ý lão Cửu đã tới sau lưng mình, lão ta không kịp né tránh, bị đánh trúng một quyền, lập tức hộc máu.
Thạnh trường đao đang vung cao trong tay lão ta cũng lệch khỏi quỹ đạo, lướt sát đầu vị cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử, bổ xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, cây trường côn trong tay Cung Chiến cũng đang bổ về phía một cao thủ đội hộ vệ Ảnh Tử.
Vị cao thủ đội hộ vệ Ảnh Tử kia gầm lên một tiếng giận dữ, hai cánh tay lập tức giao chéo.
†rước ngực.
“Uỳnh!”
Cây trường côn đánh vào cánh tay lão ta, hai chân lão ta trượt về phía sau ba, bốn mét.
“Muốn chết à!”