Chương 3267:
Vô Danh cười ha hả, bước đến bên Dương Thanh, đích thân đỡ Dương Thanh dậy, hài lòng nhìn anh rồi gật nhẹ đầu: “Không tệ, lâu rồi không gặp, con đã là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, có lẽ chẳng mấy nữa, con sẽ bước vào Thiên Cảnh đấy”.
Dương Thanh kích động nói: “Sư phụ, sao người lại tới đây ạ?”
Vô Danh cười: “Có người ức hiếp đệ tử của ta, sao ta có thể không đến chứ?”
Ông cụ nói rồi nhìn về phía ông Hà, nụ cười trên mặt bỗng biến mất, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt. Ông cụ híp mắt nhìn chăm chăm vào ông Hà: “Người của gia tộc Cổ Võ ngày càng không biết xấu hổ, đường đường là cao thủ Thiên Cảnh mà lại ra tay với người còn chưa tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đúng là làm bế mặt tổ tiên các người”.
Sắc mặt ông Hà hết sức khó coi, lão ta nhìn Vô Danh: “Các hạ sỉ nhục nhà họ Khương chúng †ôi như thế, không sợ rước họa vào thân à?”
Vô Danh cười khẩy: “Rước họa ư? Một gia tộc Cổ Võ hạng bét mà cũng dám hống hách trước mặt ta à?”
Nghe thấy thế, ông Hà lập tức biến sắc.
Cao thủ có thể nói như thế, còn tát bay lão ta, sao có thể là hạng người tâm thường được?
Trong giới Cổ Võ, không phải gia tộc nào cũng là gia tộc hàng đầu, mà cũng chia mạnh yếu như thế tục, được phân thành ba cấp thượng – trung – hạ.
Nhà họ Khương thuộc nhóm gia tộc Cổ Võ yếu nhất và đông nhất, trong giới Cổ Võ, nhà họ Khương chỉ được xem như gia tộc hạ đảng.
Ông Hà lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc các hạ là ai?”
Vô Danh chẳng muốn đáp, quay sang Dương Thanh: “Con muốn ta giết ông ta thế nào?”
Dương Thanh sầm mặt, sư phụ vấn táo bạo như trước kia, nói trái tai cái là định ra tay tàn sát.
Sắc mặt ông Hà khó coi tới cực điểm, trong mắt Vô Danh, dường như lão ta chỉ là sâu bọ có thể tùy ý chém giết.
“Khốn kiếp! Ông khinh người quá đáng vừa thôi!”
Ông Hà tức giận quát, lao tới chỗ Vô Danh.
Vô Danh chẳng buồn nhìn đối phương, cười ha hả, nhìn Dương Thanh: “Vậy ăn miếng trả miếng nhé?”
Dương Thanh cười khổ, đáp: “Sư phụ vui là được! Sư phụ cứ tự nhiên!”
“Ùn”
Vô Danh bỗng nhìn về phía ông Hà, vào giây phút này, khí thế của ông cụ đã thay đổi.
Không ai chú ý đến việc từ trường quanh ông cụ đã có sự biến đổi lớn.
Tuy ông Hà đang lao tới chỗ Vô Danh cảm thấy không đúng lắm, nhưng lão ta đã xông đến, đương nhiên không thể ngừng.
“Chết đi!”
Ông Hà bỗng hét lớn, vung năm đấm về phía Vô Danh.
Nhưng sau khi lão ta hô to khẩu hiệu kia, nét mặt lão ta bỗng thay đổi hẳn. Lão ta như vừa tiến vào một khu vực có trọng lực gấp bội, như có cả thế giới đè lên người.
Tốc độ của lão ta cũng chậm đi vô số lần, trọng lực khủng khiếp khiến lão ta di chuyển rất khó khăn.
Những người xung quanh cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy khi còn cách Vô Danh bốn, năm mét, tốc độ của ông Hà bỗng chậm đi vô số lần.
“Có chuyện gì thế?”