Chiến Thần Ở Rể

Chương 3310



Chương 3310:

Mục Lương Bình lập tức quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Cậu Mục, tôi đã mời sát thủ Thánh Cung thật mà! Về phần tại sao Dương Thanh vẫn còn sống, tôi cũng không biết!”

“Không biết á?”

Mục Xung tức giận nói: “Ông nói với tôi là không biết? Ông là đồ vô dụng à?”

Mục Xung đá ngã Mục Lương Bình, nghiêm nghị chất vấn.

Sau khi đánh một lúc lâu, Mục Xung mới hả giận.

Lúc này Mục Lương Bình mới nói: “Cậu Mục, cậu cứ yên tâm, nếu nhiệm vụ đã được Thánh Cung nhận thì chắc chắn sẽ hoàn thành, về nguyên nhân Dương Thanh còn sống, chắc sát thủ Thánh Cung không giết được cậu ta”.

“Nhưng không sao, Thánh Cung chưa có nhiệm vụ nào thất bại hết, lần này thất bại, lần sau Thánh Cung sẽ cử sát thủ có thực lực mạnh hơn đến ám sát Dương Thanh, cậu cứ đợi tin tốt là được rồi!”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bồng vang lên.

Mục Xung lạnh lùng nói: “Vào đi!”

Một người giúp việc của Mục phủ mở miệng nói: “Cậu Mục, kiếm khách Ảnh Tử tỉnh rồi!”

Mục Xung đứng phát dậy, kinh ngạc nói: “Ông †a bị thương nghiêm trọng thế mà tỉnh nhanh vậy à?

Người giúp việc gật đầu, vội nói: “Chẳng những kiếm khách Ảnh Tử tỉnh rồi mà còn có thể xuống giường đi lại, xem ra hồi phục khá tốt”.

Nghe thấy người giúp việc nói thế, sắc mặt Mục Xung vô cùng khó coi.

Nếu không có kiếm khách Ảnh Tử và Dương Thanh, ông ta đã là thành chủ mới của Mục phủ rồi, nhưng bây giờ lại bị kiếm khách Ảnh Tử và Dương Thanh chèn ép, ông ta không thể trở thành chủ Mục phủ nữa.

Lúc này, trong phòng bệnh của kiếm khách Ảnh Tử.

Kiếm khách Ảnh Tử đang chậm rãi đi lại trong phòng, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đỡ ông ta.

Dương Thanh cũng ở cạnh, nhưng trông như đang có tâm sự nặng nề.

Sau khi đi vài vòng, kiếm khách Ảnh Tử bảo Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đỡ mình ngồi cạnh Dương Thanh, ông ta nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Dương Thanh, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trông cậu lo lắng lắm đấy”.

Hồi nãy Dương Thanh vấn đang lo cho người nhà, nghe thấy giọng kiếm khách Ảnh Tử, anh mới hoàn hồn.

Dương Thanh lắc đầu: “Không có gì ạ”.

Anh nói rồi hỏi tiếp: “Tiểu Uyển, vết thương của tiền bối Ảnh Tử sao rồi?”

Phùng Tiểu Uyển nói: “Có lẽ vì cảnh giới của ông Ảnh Tử cao, tố chất cơ thể của ông ấy rất mạnh, bị thương nặng mà nhanh tỉnh như thế, em cứ tưởng ít nhất ba ngày nữa ông Ảnh Tử mới tỉnh lại cơ”.

Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Vẫn nhờ y thuật vô song của cô Phùng, nếu là người khác, đừng nói tới việc chữa khỏi cho tôi, có lẽ còn không giúp tôi tỉnh lại nhanh được”.

Dương Thanh lại nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử: “Tiền bối, ông cần bao lâu để quay về trạng thái đỉnh cao?”

Kiếm khách Ảnh Tử thoáng suy tư rồi lắc đầu, nhìn vết cụt ở cánh tay phải của mình, nói với vẻ đau thương: “Gó lẽ đời tôi không còn hy vọng quay về trạng thái đỉnh cao nữa”.

“Tôi tu luyện công pháp đặc thù, tốc độ khôi phục rất nhanh, tôi đoán ít nhất một tuần sau, tôi sẽ đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, bởi vì tôi đã luyện hóa thanh linh kiếm này, nếu phối hợp với linh kiếm thì chắc sẽ phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đó đã là cực hạn rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.