Chiến Thần Ở Rể

Chương 3371



Chương 3371

Yoshida Taro cũng hào hứng nói: “Vải này bền ghê.”

Hãn nói rồi tóm lấy cổ áo Hạ Hà, định kéo mạnh xuống.

Hạ Hà vô cùng sợ hãi, giữ chặt tay Yoshida Taro bằng hai tay, hoảng sợ nói: “Đồ khốn, đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!”

“Bốp Yoshida Taro giơ tay tát Hạ Hà, quát lớn: “Ả đàn bà Chiêu Châu đê tiện, tôi đồng ý chạm vào cô, cô nên thấy vinh hạnh mới đúng, cô dám phản kháng cơ à? Nếu chống đối nữa, tôi sẽ xử lý cô ngay ở đây”.

Lúc này, quản lý của khách sạn đích thân cầm hai chai rượu ngon tới, vừa hay thấy Hạ Hà bị Yoshida Taro xé áo, ông ta thoáng sửng sốt rồi nghiêm mặt tiếp, như không thấy gì.

Quản lý cười ha hả: “Cậu Yoshida, đây là rượu vang Romanee-Conti 1980 do khách sạn chúng tôi cất giữ, ông chủ tôi dặn lấy ra tặng cậu, mong cậu vui vẻ nhận chol”

Hạ Hà nhìn thấy quản lý, như thấy vị cứu tỉnh, vội cầu khẩn: “Xin ông giúp tôi với”.

Nhưng quản lý lại thờ ơ, như không nghe thấy Hạ Hà nói gì, ông ta nhìn về phía Yoshida Taro, cười nói: “Cậu Yoshida, cậu còn dặn dò gì không ạ? Nếu không còn, tôi không quấy rầy nhã hứng của cậu nữa”.

Yoshida Taro rất hài lòng với phản ứng của quản lý, hắn cười lớn: “Tôi nhớ ông rồi, sau khi tài phiệt nước Dương chúng tôi năm giữ mạch máu kinh tế ở Yến Đô, tôi sẽ cất nhắc ông! Ông tên gì thế?”

Nghe thấy Yoshida Taro nói thế, quản lý lập tức kích động, vội nói: “Cảm ơn cậu Yoshida! Tôi tên Lý Dã ạ”.

Bây giờ, việc ba tài phiệt lớn nước Dương sẽ khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu vào ba ngày sau đã truyền khắp Chiêu Châu, đương nhiên Lý Dã cũng biết chuyện này.

Rất nhiều người sùng bái tài phiệt nước Dương, họ cho rằng cao thủ Chiêu Châu không thể thăng cao thủ nước Dương được.

Lý Dã chính là loại người này, nghe thấy Yoshida Taro nói thế, ông ta như đã thấy tương lai xán lạn của mình.

Hạ Hà vẫn ôm chút hy vọng, cô ta nói lớn: “Tôi xin ông hãy giúp tôi, chỉ cần ông đến phòng riêng số 17, báo với bạn tôi một câu là đủ rồi, chắc chăn tôi sẽ ghi nhớ ân tình của ông”.

“Câm miệng!”

Lý Dã quát lớn, nói ngay: “Cậu Yoshida đến từ gia tộc Yoshida – một trong ba tài phiệt nước Dương cao quý, được cậu ấy coi trọng là vinh hạnh của cô, cô đừng không biết điều”.

Trên mặt Hạ Hà lập tức tràn ngập vẻ tuyệt vọng, cô ta bỗng vô cùng hối hận, hồi nãy khi bị Yoshida Taro dây dưa ngoài hành lang, cô ta nên lớn tiếng kêu cứu mới đúng.

Kết quả cô ta lại bị kéo vào phòng riêng, vừa lớn tiếng kêu cứu thì cửa đã đóng lại rồi, chắc chản tiếng gọi của cô ta vẫn chưa truyền đi, băng không Dương Thanh đã nghe thấy.

Bây giờ cô ta chỉ có thể cầu nguyện, Dương Thanh sớm phát hiện sự bất thường rồi tới cứu mình.

Lúc này, trong phòng riêng số 17, Dương Thanh đang chờ Hạ Hà.

Dương Thanh nhíu mày, lẩm bẩm: “Đã được một lúc lâu rồi, sao Hạ Hà vẫn chưa về nhỉ? Hay cô ấy đi rồi?”

Anh nói rồi lấy điện thoại ra gọi Hạ Hà.

Nhưng mãi vẫn không có ai nghe máy.

“Không phải chứ!”

Dương Thanh càng nhíu chặt mày hơn, cho dù hồi nấy Hạ Hà say rượu lỡ lời, cũng đã được một lúc lâu rồi mà vần chưa hết xấu hổ hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.