Chương 3380
Giữa hai người có sự chênh lệch lớn đến thế, cũng vì Lạc Bân luôn làm việc cho Dương Thanh.
Tô Thành Vũ vừa căng thẳng vừa cảm khái.
Lạc Bân mỉm cười, chủ động chìa tay ra với Tô Thành Vũ, nói: “Thì ra là chủ tịch Tô, lâu rồi không gặp!”
Dương Thanh nói: “Đều là bạn cũ cùng đến từ Giang Hải, sau này hai người có thể qua lại nhiều hơn!”
Lạc Bân rất thông minh, hiểu ý Dương Thanh ngay, bây giờ tập đoàn Nhạn Thanh ngày càng mạnh mẽ, cũng sẽ thu hút nhiều kẻ thù hơn, nên cần vài người bạn.
Tô Thành Vũ có thể trở thành người giàu nhất Giang Hải, tức là năng lực kinh doanh của ông ta không tệ, nhưng bây giờ đang thiếu người nâng đỡ, nên năng lực đó không được phát huy.
Nếu tập đoàn Nhạn Thanh đồng ý giúp Tô Thành Vũ, với năng lực của Tô Thành Vũ, chắc chăn không lâu sau, ở Yến Đô sẽ có thêm một nhà họ Tô ngang với tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô lúc trước.
Bây giờ giúp Tô Thành Vũ, đến khi nhà họ Tô lớn mạnh, Dương Thanh sẽ trở thành ân nhân trong lòng người nhà họ Tô, như thế thì họ mới có thể hết lòng hỗ trợ anh.
Lạc Bân mỉm cười, nhìn Tô Thành Vũ: “Hôm nào tôi hẹn chủ tịch Tô đi đánh golf nhé”.
Tô Thành Vũ thoáng sững sờ rồi mới hoàn hồn, nhịp thở cũng trở nên dồn dập, lập tức kích động nói: “Vâng, tôi chờ sếp Lạc!”
Đúng lúc này, thư ký của Tô Thành Vũ nghiêm nghị bước tới, nói với Tô Thành Vũ: “Chủ tịch Tô, người của ba tài phiệt lớn nước Dương đã tới, có khoảng hơn trăm chiếc xe ạ”.
Nghe thấy thư ký nói thế, trên mặt Tô Thành Vũ tràn ngập vẻ lo lắng.
Trước kia khi ở Giang Hải, tuy ông ta là người giàu nhất, nhưng đây là Yến Đô, phải đối mặt với ba tài phiệt lớn nước Dương, sao ông ta không căng thẳng cho được chứ?
Trong lúc ông ta đang vô cùng căng thảng, Dương Thanh nói: “Cứ yên tâm, tuy họ hùng hổ nhưng nơi này là Chiêu Châu, họ vẫn phải kiêng dè”.
Một câu tùy ý của Dương Thanh đã khiến Tô Thành Vũ cảm thấy bớt áp lực hơn hẳn.
Anh nói rồi cầm bộ đồ nữ mà Lạc Bân mang tới, vào phòng riêng số 17 rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Lạc Bân không biết đã xảy ra chuyện gì, ngờ vực hỏi: “Chủ tịch, có chuyện gì vậy? Chẳng phải ba tài phiệt lớn nước Dương khiêu chiến vào ba ngày sau ư? Sao bây giờ họ lại tới?”
Dương Thanh nói: “Tôi bảo họ tới đấy!”
Lạc Bân lập tức sững sờ.
Tô Thành Vũ thấp thỏm đứng cạnh, chờ người của tài phiệt nước Dương đến.
Đúng lúc này, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, hai mươi mấy người của tài phiệt nước Dương hùng hổ bước tới.
Dương Thanh ngồi trên ghế ở cửa ra vào, Lạc Bân và Tô Thành Vũ đứng bên trái bên phải anh.
“Mày đã đánh con tao à?”
Đúng lúc này, người của tài phiệt nước Dương dừng cách đám người Dương Thanh ba bốn mét, một người trung niên để ria căm tức nhìn Dương Thanh, hỏi.
Rõ ràng người trung niên trước mặt chính là bố Yoshida Taro.
Dương Thanh thản nhiên nhìn đối phương: “
Ông tên gì?”
Đối phương nói: “Yoshida Muyi!”