Chương 3382
Tô Thành Vũ thở phào, nhìn dáng vẻ thê thảm của hai tên vệ sĩ, nỗi sợ trong lòng cũng biến mất †ăm, còn cảm thấy may mãn vì lựa chọn của mình.
Yoshida Muyi và đám người của tài phiệt nước Dương đều tròn mắt, sợ hãi nhìn Dương Thanh.
Đến giờ họ mới nhận ra, họ đụng phải kẻ khó chơi rồi.
Đúng lúc này, lại có xe đỗ bên ngoài khách sạn, hơn trăm người mặc đồng phục bảo vệ xông vào khách sạn.
Lúc này, thư ký của Tô Thành Vũ kích động nói: “Chủ tịch, người của chúng ta đến rồi!”
Tô Thành Vũ lập tức vui mừng, tự tin hản lên, khoát tay, nói: “Đóng kín cửa khách sạn cho tôi, nếu cậu Thanh không đồng ý, người nước Dương đừng hòng đi đâu hết”.
Lạc Bân thấy Dương Thanh vẫn thản nhiên nên không gọi người tới nữa.
Dương Thanh bình tĩnh nhìn Yoshida Muyi, mở miệng nói: “Hôm nay tôi gọi các người tới đây là để các người đưa con đi và xin lỗi, không ngờ các người lại định gây phiên phức cho tôi”.
“Đã vậy, hôm nay tôi sẽ chơi tới cùng với mấy †ên khốn các người, cho dù ông trời tới đây, các người cũng phải trả giá đắt”.
Anh nói rồi nhìn về phía Tô Thành Vũ: “Cử người đưa mấy tên thanh niên khốn kiếp của tài phiệt nước Dương tới đây”.
“Vâng!”
Tô Thành Vũ vội đáp, lập tức ra lệnh, một đám bảo vệ xông vào phòng riêng, kéo đám người Yoshida Taro ra ngoài.
Khi thấy mặt con mình sưng húp, một tay đầm đìa máu, Yoshida Muyi hết sức tức giận.
Yoshida Muyi nghiến răng nghiến lợi: “Mày dám khiến con tao bị thương nặng đến thế, chắc chắn mày sẽ hối hận!”
Nghe thấy Yoshida Muyi nói thế, Dương Thanh nhếch môi mỉm cười, bỗng đứng dậy khỏi ghế, bước đến bên Yoshida Taro.
Thấy Dương Thanh đi về phía mình, Yoshida Taro lập tức sợ hãi lùi lại.
“Rầm!”
Ngay sau đó, Dương Thanh đá vào bụng Yoshida Taro, Yoshida Taro lập tức bay ra xa, đám người còn chưa hoàn hồn, Dương Thanh đã giãm một chân lên đầu Yoshida Taro rồi.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Yoshida Muyi, nói: “Ông vừa nói gì? Tôi không nghe rõ, phiền ông nhắc lại lần nữa giúp tôi!”
Vào giây phút này, ai cũng kinh hãi!
Mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía Dương Thanh, Yoshida Taro đang bị Dương Thanh giãm lên càng sợ hãi hơn, không ngừng run rẩy.
Những thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương đã ngồi ăn với Yoshida Taro trước đó đều sợ hãi nhìn Dương Thanh, như đang nhìn thần chết.
Còn Yoshida Muyi làm gì dám hống hách như hồi nấy nữa đâu?
Ông ta cũng nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt Sợ sệt.
Yoshida Muyi nhìn Dương Thanh, không dám nói năng gì.
“Á, Ngay sau đó, Yoshida Taro đang bị Dương Thanh giãm lên bỗng hét thảm thiết: “Bố cứu con!