Dương Thanh cũng không biết Hoàng Mai đang tính kế mình.
Nhưng cho dù có biết anh cũng chẳng quan tâm, ai tới giết kẻ đó, đối phương là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô thì đã sao?
Hiện giờ anh đã trở về dinh thự Vân Phong.
“Chồng!”
Dương Thanh vừa về tới nhà Tần Thanh Tâm đã ôm chầm lấy anh, mùi hương dịu nhẹ trên người cô thoảng bay nơi chóp mũi.
Dương Thanh sững sờ một lát rồi dịu dàng mỉm cười ôm chặt cô vào lòng: “Anh không sao!”
Lúc anh bảo cô về trước, Tần Thanh Tâm đã cảm thấy có vấn đề, nhưng cũng hiểu mình ở lại sẽ chỉ làm anh vướng tay vướng chân.
Cô nghe lời về dinh thự Vân Phong chờ đợi, dù chỉ trong một tiếng ngắn ngủi nhưng cô vẫn rất lo cho anh.
Bây giờ trông thấy Dương Thanh bình an trở về, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Bố ơi, con cũng muốn ôm!”
Đúng lúc này, tiếng trẻ con non nớt vang lên.
Tiêu Tiêu dang tay chạy tới cười khanh khách nhìn anh.
Tần Thanh Tâm giật mình, vội vàng buông Dương Thanh ra.
Dương Thanh mỉm cười ngồi xổm xuống bế Tiêu Tiêu lên, thơm chụt một cái vào má cô bé: “Mấy ngày này Tiêu Tiêu rất ngoan.
Ngày mai bố mẹ sẽ đưa Tiêu Tiêu tới khu vui chơi làm phần thưởng!”
“Ye!”
Tiêu Tiêu kích động hoan hô, thơm lại vào má Dương Thanh, vui vẻ nói: “Con muốn đi Disneyland, muốn xem Mickey và công chúa Bạch Tuyết”.
Dương Thanh khẽ cười nói: “Được, Tiêu Tiêu muốn xem cái gì, bố mẹ sẽ đưa con đi xem cái đó”.
Đây không phải là Dương Thanh nổi hứng nhất thời, mà là vì trong lúc Tần Đại Dũng hôn mê, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm không thể bầu bạn với cô bé.
Dương Thanh cũng từ hứa với Tiêu Tiêu, chờ Tần Đại Dũng ra viện sẽ đưa cô bé đi khu vui chơi.
Ngày mai là cuối tuần, Tần Thanh Tâm được nghỉ ngơi, Tiêu Tiêu cũng nghỉ học.
Rạng sáng ngày hôm sau, Dương Thanh đã rời khỏi dinh thự Vân Phong lái xe tới sân bay quốc tế Giang Hải.
Ngải Lâm bay chuyến đầu tiên trong ngày.
Lần này cô ấy tới Giang Hải là vì Tần Đại Dũng, còn tự cầm dao mổ phẫu thuật thay thận cho mẹ của Hạ Hà.
Về tình về lý, Dương Thanh đều phải tới tiễn cô ấy.
“Anh Thanh!”
Dương Thanh vừa đi vào phòng chờ đã nghe thấy giọng nói của Mã Siêu.
Hiện giờ, Mã Siêu đang ở cạnh Ngải Lâm.
Ngải Lâm vẫn mặc chiếc váy dài kiểu Bohemia như lúc mới tới.
Nhưng hôm nay cô ấy còn khoác một chiếc áo len mỏng.
Buổi sáng đầu thu, thời tiết hơi se lạnh.
Còn Mã Siêu vẫn mặc quần áo màu xanh sẫm, mặc áo sơ mi ngắn tay ôm lấy cơ bắp toàn thân.
Hai người đứng chung một chỗ chẳng khác gì Người đẹp và Quái vật.
Nhưng rõ ràng giữa hai người họ vẫn còn một khoảng cách nho nhỏ.
Dương Thanh hiểu, muốn gán ghép Ngải Lâm và Mã Siêu trong mấy ngày ngắn ngủi là điều không thể.
Nhưng anh vẫn nhìn ra được sự lưu luyến trong ánh mắt của Mã Siêu.
“Thanh Tâm phải ở nhà với Tiêu Tiêu nên không tới tiễn chị được.
Cô ấy bảo em chuyển lời cho chị, cảm ơn chị đã cứu mạng bố cô ấy, cô ấy sẽ không quên chị đâu!”
Dương Thanh nhìn Ngải Lâm cười nói.
Ngải Lâm thờ ơ xua tay: “Đây là việc chị nên làm.
Nếu rảnh rỗ nhớ dẫn Thanh Tâm tới Yến Đô thăm chị”.
“Được!”, Dương Thanh sảng khoái đáp.
Đúng lúc này, loa thông báo chuyến bay từ Giang Hải đến Yến Đô chuẩn bị soát vé.
Ngải Lâm nở nụ cười xinh đẹp, đi tới trước mặt Dương Thanh dang hai tay ra.
Dương Thanh cười khổ một tiếng rồi ôm cô ấy.
Sau đó Ngải Lâm lại đi tới chỗ Mã Siêu, dang tay ra: “Ê nhóc, chị phải đi rồi.
Có cơ hội đến Yến Đô nhớ tìm chị đấy”.
Mã Siêu ôm cô ấy một cái, vẻ mặt đau lòng.
“Nếu chị không muốn gả vào nhà họ Hoàng, em và Mã Siêu có thể vì chị tới đó một chuyến!”
Ngải Lâm đi được vài bước, Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
Dường như cô ấy đã đoán được anh sẽ nói như vậy, không hề ngạc nhiên cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay vẫy vài cái: “Nếu cần chị sẽ nói cho các cậu biết! Chị đi đây!”
Dương Thanh nhìn theo bóng lưng Ngải Lâm đến khi khuất hẳn mới quay sang nói với Mã Siêu: “Đừng nhìn nữa, chị ấy đi rồi!”
Mã Siêu lưu luyến dời tầm mắt, vẻ mặt ảm đạm rời đi với anh.
Trên đường đi, hai người không nói lời nào.
Suốt cả quãng đường Mã Siêu chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Dương Thanh có thể hiểu được cảm xúc của anh ta.
Yêu thầm Ngải Lâm nhiều năm như vậy, lần này tạm biệt đến khi gặp lại có lẽ cô ấy đã trở thành vợ người ta.
“Tôi đã nói với cậu rồi, thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi.
Lúc nào cậu cũng nghĩ mình không xứng với chị ấy, đến khi chị ấy sắp lập gia đình thì cậu lại khó chịu!”
“Lúc trước nếu cậu không nhất quyết đòi rời khỏi biên giới phía Bắc với tôi, dù không thể leo lên vị trí cao nhất thì ít nhất cũng trở thành Thần tướng.
Chẳng lẽ nhà họ Ngải lại xem thường một vị Thần tướng của biên giới phía Bắc sao?”
Dương Thanh tiếc nuối nói.
Quả thực Mã Siêu đang cực kỳ khó chịu trong lòng, hồi lâu sau mới thở dài một hơi: “Chị Lâm cũng không thích em! Em không muốn ép buộc chị ấy!”
Dương Thanh cạn lời: “Cậu đúng là đồ con lợn! Tôi không biết Ngải Lâm có thích cậu hay không nhưng tôi dám chắc chị ấy có thiện cảm với cậu”.
“Thật sao?”
Mã Siêu đột nhiên bừng tỉnh, kinh ngạc hỏi.
Dương Thanh gật đầu đáp: “Người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc u mê.
Vì cậu là người trong cuộc nên không thể thấy rõ.
Tôi là người từng trải nên mới khuyên cậu một câu, nếu đã thích thì đừng từ bỏ!”
“Cho dù không thành công nhưng ít nhất bản thân cũng đã nỗ lực hết mình, đúng không?”
“Cậu nghĩ đi, nếu có một ngày Ngải Lâm mặc áo cưới tay trong tay với người khác, mọi người đều chúc phúc.
Còn cậu chỉ có thể đứng nhìn từ xa, cậu chịu nổi không?”
“Thậm chí chị ấy sẽ phải kết hôn sinh con với người mình không thích, bị nhà chồng coi thường, sỉ nhục, cậu muốn vậy sao?”
Lời nói của Dương Thanh như từng quả bom dội thẳng vào lòng Mã Siêu.
“Nếu người đàn ông kia dám phụ bạc chị ấy, em nhất định sẽ không bỏ qua!”, Mã Siêu nổi giận trợn trừng mắt quát.
“Không bỏ qua?”
Dương Thanh cười lạnh nói: “Người ta là chồng của chị Lâm, cậu có tư cách gì không bỏ qua cho người ta?”
Mã Siêu lập tức nghẹn họng không biết phải nói gì.
Anh ta đau khổ ôm đầu: “Anh Thanh, anh đừng nói nữa!”
“Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, nếu cậu thực sự muốn từ bỏ chị Lâm, cả đời này cậu sẽ phải sống trong hối hận”.
Anh còn nói tiếp: “Bởi vì cậu không chỉ từ bỏ hạnh phúc của chính mình mà còn cả hạnh phúc của chị Lâm!”
Sau đó, Dương Thanh không nói thêm gì nữa.
Cái gì nên nói anh đều nói rồi, làm thế nào là chuyện của Mã Siêu, anh không có quyền can thiệp.
“Chỗ Lạc Bân gặp phải một chút phiền phức, tôi định cho cậu qua đó!”
Trước khi xuống xe, Dương Thanh bỗng nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, Mã Siêu kinh ngạc hỏi: “Anh muốn cho em tới Yến Đô sao?”
Dương Thanh khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi đã xem thường sự khống chế của gia tộc Vũ Văn đối với tập đoàn Nhạn Thanh.
Một mình Tiền Bưu không thể giúp Lạc Bân được bao nhiêu”.
Anh đang suy nghĩ nên phái ai tới Yến Đô trợ giúp Lạc Bân.
Bây giờ anh đã biết, cho Mã Siêu đi là thích hợp nhất.
Ngải Lâm trở về Yến Đô rồi.
Nếu cho Mã Siêu đi, anh ta không chỉ giúp đỡ Lạc Bân mà còn có thể rút ngắn khoảng cách với Ngải Lâm.
“Anh Thanh, nếu anh làm vậy vì em, em…”
Mã Siêu chưa kịp nói hết câu đã bị Dương Thanh nói chen vào: “Chắc hẳn cậu phải biết rõ tập đoàn Nhạn Thanh có ý nghĩa quan trọng như thế nào với tôi”.
“Lạc Bân rất giỏi trong việc kinh doanh.
Chỉ khi sự an toàn của ông ấy được bảo đảm, tôi mới có thể đẩy nhanh tiến độ đoạt lại toàn quyền khống chế tập đoàn Nhạn Thanh!”
Dương Thanh nghiêm mặt nói.
Nghe vậy, Mã Siêu không còn lo nghĩ gì nữa, lập tức đứng thẳng người: “Được.
Em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Cùng lúc đó ở tỉnh lỵ.
Một chiếc máy bay Boeing 747 đang dần hạ cánh xuống sân bay quốc tế.
Một người đàn ông trung niên chậm rãi đi ra, sau lưng ông ta là hai vệ sĩ vạm vỡ.
“Anh họ, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Ông ta vừa ra khỏi sân bay, một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám màu đen vội vàng chạy tới, rưng rưng nói: “Tại em không bảo vệ thằng An thật tốt, anh hãy trách phạt em đi!”
- ---------------------------
.