Chương 3907
“Này nhãi, cậu muốn chết à? Cậu là người đầu tiên dám nói với Bách Lý Vọng Nhạc này như thế đấy!”
Đối phương nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, khí thế Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ không ngừng tràn ra từ người lão ta.
Bách Lý Vọng Nhạc cũng cảm nhận được rằng Dương Thanh không đơn giản, tuy lão ta không nhìn thấu thực lực thật sự của Dương Thanh, nhưng có thể cảm nhận được khí thế của cao thủ Thiên Cảnh từ người anh.
Tuy Bách Lý Vọng Nhạc có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vô cùng kinh hãi, khắp Hạ Giới giới Cổ Võ không hề có cao thủ Thiên Cảnh nào trẻ như vậy.
Dương Thanh híp mắt, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Vọng Nhạc: “Nói thế tức là ông đã sẵn sàng để mạng lại đây rồi đúng không?”
Cùng lúc đó, khí thế mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người anh.
Bách Lý Vọng Nhạc lạnh lùng nói: “Sâu kiến mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ mà đã dám ngông cuồng trước mặt tôi, đúng là không biết sống chết”.
Sau khi Dương Thanh phóng khí thế ra, Bách Lý Vọng Nhạc đã cảm nhận rõ cảnh giới của Dương Thanh.
Dù thế, lão ta vẫn vô cùng kinh hãi.
Người của Ma Tông cũng vô cùng khiếp sợ.
“Cậu Thanh đã bước vào Thiên Cảnh rồi à?”
“Không hổ là anh em của Ma Tử, đúng là lợi hại!”
“Với quan hệ giữa cậu Thanh và Ma Tử, sau này Ma Tông có hy vọng rồi!”
…
Người của Ma Tông đều hết sức kích động.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bách Lý Vọng Nhạc: “Sâu kiến mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ cũng có thể giết ông đấy!”
Anh nói rồi bước lên trước.
Khi anh bước đi, khí thế vô cùng mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người anh.
Sắc mặt Bách Lý Vọng Nhạc ngày càng khó coi.
Vì mỗi khi Dương Thanh bước một bước, khí thế trên người anh sẽ tăng mạnh.
Chỉ sau bảy bước ngắn ngủi, khí thế của Dương Thanh đã gần như ngang ngửa với lão ta.
Rõ ràng Dương Thanh mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, tại sao có thể phóng ra khí thế mạnh như thế chứ?
Bách Lý Vọng Nhạc thầm lo lắng, với tư cách là người của gia tộc Bách Lý ở Hạ Giới giới Cổ Võ, đương nhiên lão ta biết, còn trẻ mà lại có thiên phú mạnh như thế, chắc chắn sẽ có lai lịch khó lường.
Lão ta không e ngại thực lực của Dương Thanh, mà kiêng dè thế lực phía sau Dương Thanh.
Đúng lúc Dương Thanh định ra tay, một người trung niên bỗng xuất hiện, hô lớn: “Chú Vọng Nhạc, xin hãy nương tay!”
Ngay sau đó, đối phương đã chắn trước Dương Thanh.
“Bách Lý Kinh Vân!”
Trông thấy người tới, Bách Lý Vọng Nhạc nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Sao cháu lại tới đây?”