Chiến Thần Ở Rể

Chương 4145



Chương 4145

Tim Hạ Hà như bị búa tạ gõ mạnh vào.

Cô ta nhìn Hà Hồng Viễn bằng đôi mắt đẫm lệ, trong mắt tràn ngập vẻ căm hận: “Tôi có chết cũng không bao giờ lấy hắn! Hà Hồng Viễn, tôi hận ông!”

Hạ Hà nói rồi bỗng đặt Lục Văn Tĩnh xuống, nhìn Lục Văn Tĩnh lần cuối, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con xin lỗi! Kiếp sau con vẫn mong được làm con gái mẹ!”

Hà Hồng Viễn nhíu mày, lập tức ra lệnh: “Mau ngăn nó lại!”

Hạ Hà trông rất tuyệt vọng, cô ta nhìn Hà Hồng Viễn bằng ánh mắt căm hận lần cuối cùng, bỗng quay người, chạy như bay về phía tảng đá mà Lục Văn Tĩnh vừa lao vào để tự sát.

Thấy Hạ Hà sắp lao vào đá tự sát, Hà Hồng Viễn lập tức biến sắc, nếu Hạ Hà chết, liệu nhà họ Trần có hủy bỏ việc thông gia với nhà họ Hà không?

Sau tiếng quát của lão ta, mấy cao thủ nhà họ Hà có khí thế mạnh mẽ đều lao về phía Hạ Hà.

Trần Hải Châu và Trần Dương không ngờ nhà họ Hà lại có cô gái tiết liệt như thế, mắt Trần Dương lóe sáng, đây là lần đầu tiên anh ta thấy một cô gái thế này.

Lúc này trong mắt Hạ Hà tràn ngập sự tuyệt vọng, cái chết của mẹ khiến cô ta vô cùng áy náy, cô ta muốn đi theo mẹ mình.

Đúng lúc cô ta sắp lao đầu vào tảng đá trong sân nhà họ Hà, một lão già mặc áo xanh bỗng xuất hiện, ngăn Hạ Hà lại.

“Thả tôi ra!”

Hạ Hà điên cuồng giãy giụa, nhưng một cô gái yếu đuối như cô ta đâu thể thoát được sự trói buộc của cao thủ Thiên Cảnh chứ?

Hà Hồng Viễn thấy thế, trái tim đang lơ lửng mới hạ xuống.

Đồng thời, lão ta cũng vô cùng chấn động, đây chính là sự đáng sợ của cao thủ nhà họ Trần à?

Người cứu Hạ Hà vẫn luôn đi theo Trần Hải Châu, rõ ràng đó là hộ vệ nhà họ Trần bảo vệ Trần Hải Châu.

Ở khoảng cách xa như thế, hộ vệ áo xanh vẫn cứu được Hạ Hà, điều đó đủ để cho thấy thực lực mạnh mẽ của đối phương.

Thấy Hạ Hà vẫn đang không ngừng giãy giụa, hộ vệ áo xanh vỗ vào gáy Hạ Hà, Hạ Hà trợn trắng mắt, ngất xỉu.

Hộ vệ áo xanh lại quay về đứng sau Trần Hải Châu.

Lúc này, Trần Hải Châu nhìn về phía Hà Hồng Viễn, nói: “Xem ra chủ gia tộc họ Hà vẫn chưa sẵn sàng làm thông gia với nhà họ Trần chúng tôi!”

Nghe thấy thế, Hà Hồng Viễn run rẩy, vội tỏ thái độ: “Cậu Trần, rất xin lỗi! Xin hãy cho tôi một ngày, tôi đảm bảo sẽ khiến nó tự nguyện làm thiếp cho cậu chủ Trần”.

Trần Hải Châu không nói gì, nhìn về phía Trần Dương bên cạnh.

Trần Dương gật đầu với Trần Hải Châu, nhìn về phía Hà Hồng Viễn: “Nếu vậy thì tôi sẽ cho chủ gia tộc họ Hà thêm một ngày”.

Hà Hồng Viễn thầm thở phào, vội nói: “Cảm ơn cậu chủ Trần! Cậu cứ yên tâm, ngày mai, chắc chắn tôi sẽ khiến nó tự nguyện đi theo cậu!”

Người nhà họ Trần nhanh chóng rời đi.

Người nhà họ Hà đều thầm thở phào nhẹ nhõm, nhà họ Trần mang đến áp lực quá lớn cho họ, sự có mặt của người nhà họ Trần khiến họ không sao thở nổi.

Sắc mặt Hà Hồng Viễn nghiêm nghị tới cực điểm, lão ta nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Mang nó xuống cho tôi, canh chừng kỹ vào, đừng để nó gây chuyện nữa”.

Có người bước tới, đưa Hạ Hà đi ngay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.