Chiến Thần Ở Rể

Chương 4156



Chương 4156

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, hai hộ vệ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ mà Hà Hùng dẫn tới đã mất khả năng chiến đấu tiếp.

Hạ Hà cũng bị ép phải uống viên đan dược kia.

Sắc mặt Hà Hùng khó coi tới cực điểm, ông ta tức giận nhìn Hà Chí: “Hà Chí, anh làm thế với con gái của chú ba, nếu chú ba trên trời có linh thiêng, chắc chắn sẽ khiến anh phải trả giá đắt!”

Ông ta nói rồi lập tức quay người rời đi.

Ông ta muốn giúp Hạ Hà, nhưng hộ vệ mạnh nhất bên cạnh ông ta đã bị hộ vệ của Hà Chí đánh bại, ông ta không giúp nổi.

Hà Chí híp mắt nhìn theo bóng lưng Hà Hùng, lạnh lùng nói: “Hà Hùng, tốt nhất chú đừng ép tôi ra tay với chú, bằng không, tôi sẽ không nương tay đâu”.

Hạ Hà ra sức móc họng, muốn nôn đan dược vừa uống ra, nhưng đan dược vừa xuống họng đã tan, sao có thể nôn ra nữa?

Hà Chí nhìn Hạ Hà, cười lạnh, khoát tay: “Chúng ta đi!”

Trên mặt Hạ Hà đầm đìa nước mắt, cô ta nhìn theo Hà Chí với vẻ mặt dữ tợn, như muốn khắc ghi người này trong lòng.

Đúng lúc này, một tiếng thở dài bỗng vang lên, hai ông lão có ngoại hình giống nhau bước ra khỏi bóng tối.

“Hai người là ai?”

Hạ Hà trông thấy họ, lập tức sợ hãi.

Hai người đều có vẻ hiền lành, một người nói: “Chào cô Hạ, chúng tôi được cậu Thanh cử đến bảo vệ cô”.

Hạ Hà nhíu mày: “Cậu Thanh?”

Ông lão vội nói: “Dương Thanh!”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, nước mắt Hạ Hà lập tức rơi lã chã.

Hai ông lão không phải ai khác, chính là Tống Tả và Tống Hữu được Dương Thanh cử đến giám sát nhà họ Hà.

Lúc này, Tống Tả vội lấy đan dược ra, đưa cho Hạ Hà: “Cô Hạ, đây là Giải Độc Đan, có lẽ có thể ngăn cản độc tố trong người cô, cô mau uống đi”.

Anh em nhà họ Tống cũng vừa mới tới, khi họ tới, đúng lúc Hạ Hà đang bị Tần Hoài ép uống đan dược có thể khiến người ta mất trí nhớ.

Nếu không sợ đánh rắn động cỏ, hồi nãy họ đã xuất hiện rồi.

Hạ Hà không hề do dự, nhận lấy đan dược mà Tống Tả đưa rồi uống luôn.

Tống Tả nói: “Cô Hạ, giờ chúng tôi sẽ đưa cô rời khỏi nhà họ Hà”.

Hạ Hà lắc đầu, trong mắt tràn ngập sự căm hận, cô ta cắn răng: “Cảm ơn ý tốt của hai ông, nhưng giờ cháu vẫn chưa đi được”.

Cô ta nói rồi thoáng ngập ngừng rồi nói: “Xin hai ông chuyển câu này cho Dương Thanh giúp cháu, nếu có kiếp sau, cháu mong mình sẽ là cô gái gặp anh ấy sớm nhất!”

Hạ Hà nói rồi quay người rời đi.

Tống Tả và Tống Hữu nhìn theo bóng lưng Hạ Hà với vẻ nghiêm nghị.

Tống Hữu trầm giọng nói: “Cô Hạ sẽ không nghĩ quẩn chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.