Chương 4177
Lão ta nhìn về phía một người bạn khác, hỏi: “Ông Mã…”
Nhưng lão ta chưa nói hết, ông Mã đã tức giận quát Dương Thanh: “Cậu kia, cậu mù à? Dám cố tình va vào người khác, còn không mau quỳ xuống xin lỗi đi”.
“Ông Mã nói đúng lắm, này cậu, còn trẻ mà mắt đã có vấn đề rồi à? Không thấy phía trước có người hả? Hay cậu cố tình lao vào người ông Đỗ?”
“Cậu quỳ xuống xin lỗi ông Đỗ ngay đi, bằng không, cho dù ông Đỗ bỏ qua, tôi cũng không bỏ qua cho cậu”.
…
Trong lúc nhất thời, chủ của các thế lực trong phòng tiệc đều quát Dương Thanh, chỉ hận không thể xé xác anh.
Trong mắt Trần Hải Châu và Trần Dương đều có vẻ hài lòng, họ mỉm cười.
Những người của thế gia Cổ Võ đã nhận ra thân phận của Dương Thanh thì đang chờ xem kịch vui với vẻ trêu tức.
Cố Thái Sơ thấy những người bạn từng xưng anh gọi em với mình hồi trước đều chỉ trích Dương Thanh, đầu tiên nét mặt lão ta cứng đờ, sau đó nhanh chóng chuyển thành tức giận.
Lão ta không ngờ bạn bè của lão ta lại thản nhiên bịa đặt như thế.
Tuy tối qua lão ta rất bất mãn với Dương Thanh, nhưng cũng không bịa đặt, càng không muốn thấy một thanh niên thế tục bị người của thế gia Cổ Võ ức hiếp.
Đỗ Thuần cảm thấy hài lòng, híp mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thái Sơ: “Lão già, giờ ông còn nghĩ tôi cố tình lao vào tên nhãi này không hả?”
Sắc mặt Cố Thái Sơ rất khó coi, tức giận ra mặt, vẫn kiên định nói: “Tôi tận mắt thấy ông cố tình lao vào Dương Thanh”.
“Tốt! Tốt lắm!”
Trong mắt Đỗ Thuần tràn ngập vẻ tàn nhẫn, lão ta lạnh lùng nói: “Tôi cũng muốn xem xem ông sẽ cứng đầu đến lúc nào”.
“Tôi sẽ xử lý tên nhãi này trước rồi tính sổ chuyện giữa tôi với ông”.
Đỗ Thuần nói rồi nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ trêu ngươi: “Này nhãi, cậu cũng thấy đấy, hầu hết người ở đây đều thấy cậu cố tình lao vào tôi, còn bảo cậu quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, xin tôi tha thứ”.
“Giờ tôi cho cậu một cơ hội, có thể khiến tôi tha thứ cho cậu”.
Lão ta nói rồi bỗng chỉ vào Cố Thái Sơ, nói với vẻ dí dỏm: “Chỉ cần cậu tự tay đánh lão già này một trận ra trò, tôi sẽ bỏ qua cho cậu, sao nào?”
Nghe thấy thế, người của thế tục đều có vẻ ngạc nhiên.
Cố Thái Sơ vừa đứng ra vì Dương Thanh, nếu lúc này Dương Thanh đánh Cố Thái Sơ thật thì Cố Thái Sơ sẽ mất hết mặt mũi.
Sắc mặt Cố Thái Sơ hết sức khó coi, lão ta nhìn Dương Thanh, cuối cùng vẫn không nói gì.
Dương Thanh hơi híp mắt, thản nhiên liếc Đỗ Thuần đang hống hách rồi nhìn về phía Trần Hải Châu.
“Trần Hải Châu, ông ngu thật đấy!”
Trước sự khiếp sợ của mọi người, Dương Thanh nói.
Chà!
Ai cũng kinh ngạc!
Ngay cả Trần Hải Châu cũng sững sờ, không ngờ Dương Thanh dám chửi ông ta ngu trước đám đông.