Chiến Thần Ở Rể

Chương 4311



 

Chương 4311

Ánh mắt Đỗ Ngọc Sơn trở nên lạnh lẽo, khí thế mạnh mẽ lan ra từ người lão ta, bao phủ cả phòng họp.

Đỗ Ngọc Sơn lạnh lùng nói: “Các ông định cùng cãi lệnh tôi à?”

Chủ của một thế gia Cổ Võ nén giận: “Minh chủ, không phải chúng tôi muốn cãi lệnh ông, nhưng nếu làm thế thì chúng tôi sẽ gặp họa lớn”.

Một chủ gia tộc khác cũng nói: “Minh chủ, chúng tôi cũng muốn tiến vào thế tục sớm, nhưng Đế Thôn phía sau hội trưởng lão thực sự rất đáng sợ, chúng tôi không thể đối phó nổi”.

Một người khác hỏi: “Minh chủ, nếu chúng tôi đều cử ít nhất năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm vào thế tục, vậy Thủ Hộ Minh thì sao? Thủ Hộ Minh có cử nhiều cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hơn đến thế tục không thế?”

Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn về phía Đỗ Ngọc Sơn.

Đỗ Ngọc Sơn nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương: “Sao thế? Ông đang nghi ngờ tôi đẩy các ông vào chỗ nguy hiểm à?”

“Không dám!”

Người kia vội đáp rồi nói thêm: “Bảo chúng tôi tiến vào thế tục với quy mô lớn cũng được, nhưng ít nhất cũng phải cho chúng tôi thấy thành ý của Thủ Hộ Minh chứ”.

“Nếu không có Thủ Hộ Minh đứng ra, tôi nghĩ những người ngồi đây đều sợ đối đầu với cao thủ Đế Thôn nhỉ?”

Nghe thấy thế, những người khác đều gật đầu.

“Đúng vậy, chỉ khi Thủ Hộ Minh đứng ra thì chúng tôi mới yên tâm tiến vào thế tục với quy mô lớn”.

“Khắp Hạ Giới giới Cổ Võ, chỉ Thủ Hộ Minh có thực lực chống lại cao thủ Đế Thôn thôi”.

Các chủ gia tộc đều nói.

Dường như sự rời đi của Khương Cửu Hùng đã cho họ niềm tin để phản kháng.

Ở đây toàn chủ của các thế gia Cổ Võ, không ai ngu cả, họ biết rõ cao thủ Đế Thôn đáng sợ đến mức nào.

Bằng không, họ đã tự dẫn người của gia tộc tiến vào thế tục từ lâu rồi, sao phải cử cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm và Thiên Cảnh Nhị Phẩm đi thăm dò chứ.

Trong khoảng thời gian này, tuy các thế gia đều chịu tổn thất nặng nề nhưng vẫn chưa ảnh hưởng tới nền tảng, nhưng nếu cử cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đi thì khác, thế gia nào cũng có rất ít cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm, chỉ mất một người thôi cũng khiến họ tiếc đứt ruột.

Nếu Thủ Hộ Minh không đứng ra, họ cũng không dám cử quá nhiều cao thủ đến thế tục.

Đỗ Ngọc Sơn nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Đó là lẽ đương nhiên, tôi sẽ cử mười cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ đến thế tục!”

“Sao cơ?”

Lời Đỗ Ngọc Sơn nói khiến các chủ gia tộc sững sờ.

Họ đều biết Thủ Hộ Minh rất mạnh, nhưng không ngờ Thủ Hộ Minh có thể cử ra mười cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ trong một lần.

Nếu giờ Đỗ Ngọc Sơn đồng ý cử mười cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ đến thế tục, tức là Thủ Hộ Minh đang có ít nhất ba mươi cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ.

Nhưng các thế gia đang có mặt chỉ có ba cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ là cùng, cho dù cao thủ của tất cả các gia tộc gộp lại thì cũng không đủ ba mươi người!

“Các ông cũng đừng nói tôi ép các ông đến thế tục, giờ tôi cho các ông năm phút để suy nghĩ, hoặc cùng đứng trên đỉnh thế giới mới với tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.