Chiến Thần Ở Rể

Chương 455: 455: Muốn Đi Hay Ở Tùy Bà





Diệp Mạn lạnh nhạt liếc nhìn Dương Thanh, vẻ mặt vẫn cao ngạo như trước.


"Lần này tôi tới Giang Hải có nhiệm vụ cần làm", Diệp Mạn bỗng nói.


Dĩ nhiên Dương Thanh biết nhiệm vụ mà Diệp Mạn nói tới là gì.


Diệp Mạn vừa mới tới Giang Hải liền bắt đầu tìm kiếm người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Chỉ có điều không ai chịu nói cho bà ta biết, người đứng đầu tỉnh Giang Bình chính là Dương Thanh.


Trong Hội võ hôm nay, Dương Thanh trở thành người chiến thắng cuối cùng, nắm quyền kiểm soát cả tỉnh Giang Bình và tỉnh Nam Dương.


Hiện giờ bất kì gia tộc lớn nào của Yến Đô cũng không dám xem nhẹ anh.


Thấy Dương Thanh không nói lời nào, Diệp Mạn hơi nhướng mày, sau đó nói tiếp: "Nhà họ Diệp muốn liên hôn với cậu".


"Nếu cậu đã là chồng của con gái tôi, cũng tức là con rể tôi, thì từ nay trở đi, cậu cũng đã trở thành một phần của nhà họ Diệp".


"Mấy ngày nữa, nhà họ Diệp sẽ bố trí người tới Giang Hải, cậu cần phải phối hợp với người ta!"

Thái độ của Diệp Mạn vô cùng cao ngạo, dù đã biết thân phận của Dương Thanh nhưng vẫn rất vênh váo.



Đó là bởi vì ngay từ lần đầu gặp mặt, bà ta đã cho rằng Dương Thanh không xứng với Tần Thanh Tâm, khinh thường anh.


Dù đã biết thân phận của Dương Thanh, nhưng địa vị của anh trong lòng bà ta vẫn không hề thay đổi.


Nếu người đứng đầu tỉnh Giang Bình là một người khác, có thể bà ta sẽ khiêm tốn cung kính hơn một chút.


"Bà nói xong chưa?"

Đợi đến khi Diệp Mạn dứt lời, Dương Thanh mới thong thả hỏi.


Diệp Mạn nhíu mày, lộ vẻ không vui: "Lẽ nào cậu không định tỏ thái độ gì sao?"

"Tỏ thái độ?"

Dương Thanh châm chọc cười nói: "Bà biết không? Thái độ ngạo mạn của bà đó".


"Bà nghĩ mình là mẹ ruột của Tâm thì có thể lớn lối trước mặt tôi à?"

"Hơn hai mươi năm qua, bà đã từng làm tròn nghĩa vụ người mẹ với Tâm một ngày nào chưa?"

"Giờ biết cô ấy có giá trị lợi dụng mới tìm tới cô ấy hả? Bà xứng sao?"

"Nếu tôi đoán không sai, trước đó bà ép tôi rời xa Tâm để giới thiệu người đứng đầu tỉnh Giang Bình cho cô ấy đúng không?"

"Ngoại trừ sinh mệnh, bà đã cho Tâm được cái gì?"

Dương Thanh kích động, càng nói càng lớn tiếng.


Những lời của anh như từng mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim Diệp Mạn.


Liên tiếp mấy câu chất vấn xoáy thẳng vào linh hồn khiến Diệp Mạn run rẩy.


Cho đến lúc này, bà ta mới ý thức được, mình đang đối mặt với một nhân vật đáng sợ thế nào.


Người có thể nhẹ nhàng giết chết cao thủ đứng hàng thứ 9 của Hiệp hội Võ thuật sẽ sợ bà ta chắc?

Nhưng nghĩ tới Tần Thanh Tâm do mình mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, Dương Thanh chỉ là chồng của cô, nỗi sợ hãi trong lòng bà ta giảm đi rất nhiều.


"Tôi cho con bé Tâm sinh mệnh, vì sao tôi không có tư cách làm mẹ con bé?"


"Tôi muốn chia rẽ cậu với Tần Thanh Tâm để ghép đôi con bé với người đứng đầu tỉnh Giang Bình chẳng phải vì muốn tốt cho nó hay sao?"

"Nếu cậu chịu nói cho tôi biết cậu chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình thì tôi còn cản trở hai người làm gì?"

"Hơn nữa, cậu chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, tôi làm vậy không phải vì ghép đôi hai người thêm lần nữa à?"

Diệp Mạn trừng mắt cãi.


"Ha ha!"

Dương Thanh cười lắc đầu, loại đàn bà xuất thân từ gia tộc giàu có, nói như rồng leo, làm như mèo mửa này sao có thể thừa nhận sai lầm của mình cơ chứ?

"Nếu không phải vì bà đã sinh được một người con gái tốt như Tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho bà đâu!"

"Tranh thủ lúc tôi còn chưa đổi ý, tốt nhất bà hãy nhanh chân rời khỏi đây đi!"

Giọng nói của Dương Thanh cực kỳ lạnh lẽo, không hề có chút tình cảm.


Diệp Mạn trợn to mắt, cả giận nói: "Cậu định đuổi tôi? Lại còn có ý định giết tôi? Tôi chính là mẹ đẻ của Tần Thanh Tâm, là mẹ vợ cậu đấy, sao cậu dám đuổi tôi?"

"Tại sao tôi lại không dám?"

Dương Thanh cười nhạt: "Từ hôm nay, hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương đều do tôi quyết định.
Bà có tin chỉ cần một câu nói, tôi có thể khiến bà vĩnh viễn ở lại Giang Hải này không? Đến cả nhà họ Diệp cũng sẽ không tra được chuyện gì đã xảy ra với bà".


Dương Thanh đe dọa.


Đương nhiên anh sẽ không thực sự muốn giết Diệp Mạn, dù sao Tần Thanh Tâm vẫn chưa biết Diệp Mạn chính là mẹ đẻ của mình.


Anh biết Tần Thanh Tâm quá lương thiện, dù Diệp Mạn đê tiện khốn nạn cỡ nào cũng sẽ tha thứ cho bà ta thôi.



Nếu Diệp Mạn thật lòng nghĩ cho Tần Thanh Tâm, không có ý đồ lợi dụng cô thì sao Dương Thanh phải ngăn bọn họ nhận nhau làm gì?

"Dương Thanh!"

Diệp Mạn tức giận nói: "Tần Thanh Tâm là con gái tôi, vì sao tôi không được nhận nó?"

"Nếu cậu dám động vào một sợi tóc của tôi, nhà họ Diệp nhất định sẽ không tha cho cậu".


Sắc mặt Diệp Mạn đã tràn ngập lửa giận.


Dương Thanh không nổi nóng, trái lại còn bật cười khinh miệt: "Ngày mai, trước khi mặt trời mọc, nếu bà còn chưa rời khỏi đây, tôi không ngại khiến nhà họ Diệp mất đi một người".


Lời vừa thốt ra, Dương Thanh không thèm nhìn vẻ mặt tức tối và khiếp sợ của Diệp Mạn, lập tức gọi điện thoại: "Ngày mai, trước lúc mặt trời mọc, người đàn bà nhà họ Diệp còn ở Giang Hải thì cho bà ta biến mất luôn đi!"

Sau khi cúp điện thoại, Dương Thanh nhìn Diệp Mạn như nhìn một người chết: "Muốn đi hay ở, tùy bà!"

Dứt lời, Dương Thanh cất bước rời đi.


Bỏ lại Diệp Mạn ngây người đứng đó.



.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.