Dương Thanh cũng đã nghĩ đến lời mình từng nói.
Nhưng đây chỉ là lời nói tức giận khi anh mới bị đuổi khỏi Yến Đô.
Không đến mức xóa sổ gia tộc Vũ Văn, nhưng vẫn phải khiến một số người hối hận.
Một ngày nào đó, anh muốn bước vào gia tộc Vũ Văn hỏi người đàn ông kia tại sao lúc trước lại nhẫn tâm đuổi người mẹ yếu đuối và đứa con thơ dại ra khỏi gia tộc?
Đuổi khỏi gia tộc đã đành, sao còn bắt hai mẹ con rời khỏi Yến Đô, cả đời không được quay về?
Nếu ông ta không cho anh lời giải thích hợp lý, hủy diệt cả gia tộc Vũ Văn cũng không thành vấn đề.
“Yên tâm, tôi với gia tộc Vũ Văn chưa đến mức một mất một còn.
Lần này tôi tới Yến Đô chỉ vì Ngải Lâm!”
Dương Thanh im lặng một lúc rồi đáp.
Anh vẫn muốn tới gia tộc Vũ Văn, nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Lần này chỉ vì Ngải Lâm!
Hơn nữa, Ngải Lâm bị ép gả vào nhà họ Vương cũng vì bị anh liên lụy.
Nhất định nhà họ Hoàng biết quan hệ của anh với Ngải Lâm nên mới cố tình làm vậy, ép anh ra mặt.
Ngải Lâm còn là người bạn thân thiết của anh, Mã Siêu là anh em thân thiết như ruột thịt của anh.
Nếu giữa hai người họ không có hy vọng, Ngải Lâm muốn gả cho người khác Dương Thanh sẽ vui vẻ chúc phúc.
Nhưng hiện giờ bọn họ đã nảy sinh tình cảm, chắc chắn cuộc hôn nhân này không phải ý muốn của Ngải Lâm.
Nhà họ Hoàng đã nhúng tay, anh nhất định phải tự mình xử lý.
“Cảm ơn anh Thanh!”
Mã Siêu biết ơn nói.
Anh ta biết rõ Yến Đô có ý nghĩa vì với Dương Thanh.
Nếu có thể, Dương Thanh không muốn đặt chân tới vùng đất tràn đầu ký ức đau thương kia nữa.
Bây giờ anh ấy lại vì mình, không thể không về.
Nếu mấy tên ở biên giới phía Bắc biết được, chắc chắn sẽ rất ghen tỵ.
Chín giờ sáng hôm sau, một chiếc máy bay Boeing 747 hạ cánh xuống sân bay quốc tế Yến Đô.
Một chàng trai trẻ tuổi chậm rãi cất bước đi ra.
Trở lại nơi này, Dương Thanh không khỏi kích động.
Vô số ký ức lần lượt hiện lên trong đầu anh.
Có tốt đẹp, nhưng đa phần đều là đau thương.
“Yến Đô, tôi trở về rồi!”
Dương Thanh hít sâu một hơi thưởng thức không khí mới mẻ, cảm xúc phức tạp dần ổn định, chỉ còn sát khí cuồn cuộn.
Nhiều năm rồi mới trở lại Yến Đô, tất cả đều khác với mười tám năm trước.
Cao ốc mấy trăm tầng có ở khắp nơi.
Thành phố trung tâm của toàn bộ Chiêu Châu rất phồn hoa.
Nhưng có tốt đến đâu cũng không thể xóa nhòa nỗi đau anh và mẹ đã phải chịu ở nơi này.
“Chết tiệt! Thằng ngu này mày mù à? Dám va vào người tao, chán sống rồi phải không?”
Dương Thanh đang định rời đi thì bị người ta va vào lưng, sau đó là một tràng chửi rủa.
Anh quay lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc toàn đồ đắt tiền đang phách lối nhìn mình chằm chằm.
Anh ta đeo tai nghe, tay cầm điện thoại.
Đường rộng như vậy mà anh ta vẫn va vào người Dương Thanh.
Chắc chắn là vừa nãy mải nghịch điện thoại không nhìn đường nên mới va vào lưng anh.
Vậy mà anh ta lại lại mắng Dương Thanh mắt mù, đụng trúng anh ta.
“Hình như anh nhầm rồi.
Tôi đứng đằng trước, anh đi từ phía sau tới, sao lại nói tôi va vào anh?”
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Anh mới là thằng mù”.
“Con mẹ nó! Còn dám cãi? Tao nói mày mù thì chính là mày mù, nói mày va vào tao thì chính là mày va vào tao.
Có biết tao là ai không hả?”
“Tao tên Vương Vũ, ông nội tao là Vương Hổ, chủ nhà họ Vương của Yến Đô này đấy!”
“Mày dám đắc tội tao, có tin tao cho mày không lăn lộn nổi một ngày ở Yến Đô không?”
Chàng trai tên Vương Vũ vô cùng hống hách, phát huy triệt để thân phân cao quý của mình.
Anh ta cố ý nói lớn tiếng như sợ người ta không biết mình là ai.
Quả thực anh ta đã thành công thu hút mọi người tới vây xem.
Sau khi nghe thấy đối phương tự giới thiệu, Dương Thanh cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì Ngải Lâm bị ép gả vào nhà họ Vương, chủ gia tộc tên là Vương Hổ.
Mà Vương Vũ nói mình cũng là người nhà họ Vương, ông nội là chủ gia tộc cũng tên là Vương Hổ.
Rõ ràng, gia tộc của Vương Vũ chính là đích đến hôm nay của anh.
Không ngờ ở sân bay cũng có thể gặp được người nhà họ Vương.
Đúng là “duyên phận”.
.