“Nghe giọng của cậu ta, chắc là người ngoài tới.
Có lẽ cậu ta còn chưa biết địa vị của nhà họ Vương ở Yến Đô đâu!”
“Cậu ta đã đắc tội nhà họ Vương, chỉ e không còn hi vọng rời khỏi Yến Đô nữa”.
“Người kia tên là Vương Vũ, được mệnh danh là Tiểu Ma Vương ở Yến Đô, đứa cháu được chủ nhà họ Vương cưng chiều nhất”.
“Này chàng trai, cậu mới tới Yến Đô, chắc chưa biết địa vị của nhà họ Vương.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, cậu mau xin lỗi người ta đi, biết đâu còn có đường sống”.
“Phải đấy, mau xin lỗi đi.
Chuyện nhỏ như vậy mất mặt không sao, nhưng mất mạng thì không đáng”.
Hai người cãi cọ nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Thậm chí còn có vài người lớn tuổi tốt bụng nói cho Dương Thanh biết địa vị nhà họ Vương ở Yến Đô, khuyên anh xin lỗi.
Vương Vũ rất thích cảm giác được chú ý, đắc ý khoanh tay nhìn chằm chằm Dương Thanh, híp mắt nói: “Bây giờ mày biết tao là ai chưa?”
“Nể tình mày từ nơi khác đến, chưa biết tao là ai, tao có thể cho mày một cơ hội sống”.
“Quỳ xuống cầu xin tao đi, tao sẽ tha cho”.
“Nếu không, mày sẽ không sống nổi qua đêm nay đâu!”
Vương Vũ kiêu căng yêu cầu Dương Thanh quỳ xuống xin mình, lời nói sặc mùi uy hiếp.
Mọi người xung quanh đều kinh hãi, đồng tình nhìn Dương Thanh.
Trêu chọc ai không trêu?
Trêu vào Tiểu Ma Vương, chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Ánh mắt Dương Thanh dần lạnh xuống.
Anh tới Yến Đô để giải quyết cuộc hôn nhân của Ngải Lâm, thế nhưng chưa tới nhà họ Vương đã chạm mặt với người nhà họ Vương ở sân bay, đối phương còn dám bắt anh quỳ xuống xin tha.
“Chàng trai trẻ mau xin lỗi đi! Không là chết đấy!”
“Đúng vậy, đừng hành động nông nổi, vì chuyện này mà mất mạng quá uổng phí”.
“Lần này coi như một bài học, khắp nơi ở Yến Đô đều có người của các gia tộc lớn, nhất định phải thật cẩn thận!”
Nhiều người có lòng tốt không ngừng khuyên nhủ.
Dù sao Dương Thanh vẫn còn rất trẻ, nếu chỉ vì việc nhỏ này mà bị giết thì đúng là bi kịch.
“Tao bảo mày quỳ xuống xin tha cơ mà, mày điếc à? Nếu tao hết kiên nhẫn, mày có dập nát đầu tao cũng không tha đâu”.
Thấy Dương Thanh không chịu quỳ, Vương Vũ càng thêm tức giận.
Xung quanh đều có người vây xem.
Anh ta là đứa cháu được chủ nhà họ Vương yêu thương nhất, không thể bị mất mặt.
Anh ta cho rằng, Dương Thanh không lập tức quỳ xuống xin tha là làm mất mặt mình.
“Mày phách lối thật đấy!”
Dương Thanh không những không tức giận mà còn cười híp mắt nói: “Nhà họ Vương thì sao? Chỉ vì là người nhà họ Vương mà mày có thể tùy ý làm bậy, mình sai nhưng bắt người khác quỳ xuống sao?”
“Con láo toét là lỗi của bố!”
“Bố mày không dạy mày phải sống khiêm tốn à?”
“Không phải người nhà họ Vương đều vô giáo dục như mày đấy chứ?”
Dương Thanh cười lạnh liên tục chất vấn.
Ầm!
Nghe anh nói vậy, tất cả đều sợ ngây người.
Trong mắt bọn họ, nhà họ Vương chính là con quái vật khổng lồ.
Dương Thanh lại dám sỉ nhục người nhà họ Vương vô giáo dục ngay trước mặt mọi người.
“Thằng ranh con, mày nói cái gì?”
Vương Vũ nổi trận lôi đình, mặt mày tối sầm.
Anh ta lớn như vậy, lần đầu tiên thấy một người cùng độ tuổi với mình dám sỉ nhục nhà họ Vương ở chốn đông người.
Không chỉ sỉ nhục nhà họ Vương, mà là chửi toàn bộ người trong nhà họ Vương.
“Tao nói người nhà họ Vương là một đám khốn nạn, vô giáo dục.
Chẳng lẽ tao nói sai sao?”
Dương Thanh châm chọc nói.
Nếu anh ta là người nhà họ Vương, anh không ngại chơi anh ta một vố.
“Tao phải giết mày!”
Vương Vũ nổi giận lao vọt tới chỗ anh.
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện.
“Rầm!”
Tiếng va chạm thật lớn vang lên.
Mọi người khiếp sợ nhìn cơ thể Vương Vũ bị đá bay, miệng phun máu.
Xung quanh lặng ngắt như tờ!
Tất cả đều trợn tròn mắt há hốc mồm.
“Anh Thanh!”
Mã Siêu cung kính đứng trước mắt Dương Thanh.
Vừa nãy Mã Siêu chính là người đá bay Vương Vũ.
.