Lạc Bân vừa định sang chào hỏi Dương Thanh thì thấy Dương Thanh nháy mắt ra hiệu ông ta đừng nói gì cả, ông ta biết tạm thời Dương Thanh chưa có ý định tiết lộ thân phận.
“Ông nói gì?”
Lạc Bân bước đến chỗ trưởng đội bảo vệ lạnh nhạt hỏi.
Trưởng đội bảo vệ nhíu mày thờ ơ nói: “Cháu trai của sếp Tống bị đánh nên chúng tôi xử lý thay sếp ấy.
Nếu sếp Lạc không muốn dính phải phiền phức thì tốt nhất đừng nên xen vào”.
“Ông là cái thá gì mà có tư cách lên mặt dạy đời tôi?”
Lạc Bân phẫn nộ quát to.
Mặt trưởng đội bảo vệ cứng đờ, mắt lóe lên giận dữ, nheo mắt nói: “Sếp Lạc, tôi nghĩ tôi đã nói rõ lắm rồi.
Cháu sếp Tống bị đánh nhưng ông đã đứng đây cản trở còn quát mắng chúng tôi? Hay là ông đã mớm lời nên hai thằng oắt con này mới dám đánh cháu sếp Tống?”
Trưởng đội bảo vệ trông thì có vẻ khá quê mùa nhưng lại suy nghĩ tính toán rất kỹ lưỡng.
Ông ta biết dòng chính của gia tộc Vũ Văn mới là ông trùm đứng sau lưng tập đoàn Nhạn Thanh, mà Tống Minh Húc lại là tay chân thân tín do chính gia tộc Vũ Văn đào tạo.
Cho nên bây giờ ông ta giúp Tống Minh Húc cũng đồng nghĩa với giúp dòng chính gia tộc Vũ Văn.
Có Dương Thanh đứng bên cạnh, Lạc Bân cực kỳ tự tin.
Nếu cứ sợ hãi lép vế mãi, chắc chắn sẽ làm Dương Thanh thất vọng.
“Các người có mười giây để cuốn gói cút khỏi đây!”
Lạc Bân lười nói nhảm, thái độ ngang ngược cực kỳ.
Sau khi ông ta đến trụ sở chính tập đoàn Nhạn Thanh, lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí sợ mình bất cẩn làm sai chuyện gì đó, sợ bị tay sai của gia tộc Vũ Văn nắm thóp gây phiền phức cho Dương Thanh.
Có thể nói ông ta đã phải nhịn nhục rất nhiều mới có thể vượt qua khoảng thời gian tối tăm này, bây giờ Dương Thanh đến rồi, ông ta cần gì phải lo lắng nữa?
“Chúng tôi là lính của sếp Tống, sợ là ông chưa có tư cách để đuổi việc chúng tôi đâu”.
Đội trưởng đội bảo vệ không hề sợ hãi.
Họ là lính của Tống Húc Dương, sao phải sợ Lạc Bân?
“Hết mười giây rồi, các người đã bị đuổi, cút đi cho khuất mắt tôi!”
Lạc Bân giơ tay nhìn đồng hồ rồi tuyên bố.
“Lạc Bân, ông không có quyền làm vậy!”
Cuối cùng trưởng đội bảo vệ cũng nhận ra rằng Lạc Bân đang nói thật, không gọi sếp Lạc nữa mà gọi thẳng tên ông ta.
“Bây giờ tôi lấy danh nghĩa tập đoàn sa thải tất cả thành viên trong đội bảo vệ!”
Lạc Bân gọi một cuộc điện thoại ra lệnh.
Nghe Lạc Bân nói, sắc mặt đội trưởng đội bảo vệ u ám hơn.
“Được rồi, các người đã bị sa thải.
Bây giờ có thể cút ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh rồi”.
Lạc Bân lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, ông ta bước đến chỗ Dương Thanh và Mã Siêu nói: “Hai cậu đi theo tôi”.
Dứt lời, Lạc Bân đi về phía trước, Dương Thanh và Mã Siêu theo sát phía sau.
Nhưng không ai ngờ rằng chân trước Lạc Bân mới công khai sa thải toàn bộ thành viên đội bảo vệ, chân sau đội trưởng đội bảo vệ đã dẫn người chặn đường Lạc Bân.
“Các người định làm loạn à, dám chặn đường tôi?”, Lạc Bân phẫn nộ quát.
Đội trưởng đội bảo vệ cứ gây hấn với ông ta mãi, ông ta nhịn lâu rồi.
Trong tập đoàn, bị đám quản lý cấp cao ghìm thì thôi đi.
Bây giờ đến đám bảo vệ nằm dưới đáy tập đoàn cũng dám khinh thường ông ta, hơn nữa còn làm trò ngay trước mặt Dương Thanh.
Có thể thấy bây giờ Lạc Bân đang tức giận đến nhường nào.
“Tôi là lính của sếp Tống, trừ phi chính miệng sếp Tống đuổi, nếu không không ai có tư cách sa thải chúng tôi”.
Trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nói: “Hai thằng nhóc con này dám động vào cháu sếp Tống thì phải bị trừng phạt”.
“Dẫn hai thằng nhóc này đi!”
“Nếu bọn nó không chịu ngoan ngoãn thì đánh ngất rồi khiêng đi!”
Đội trưởng đội bảo vệ ra lệnh.
Lạc Bân tức run người, lần đầu tiên ông ta thấy bất lực đến vậy.
Dương Thanh không hề thất vọng về ông ta, anh chỉ thấy hơi tức giận mà thôi.
Anh biết nếu Lạc Bân muốn kiểm soát tập đoàn Nhạn Thanh sẽ gặp phải một lực cản rất lớn nhưng anh không ngờ lực cản đó lại lớn đến vậy.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng thì cũng có thể hiểu.
Từ trước đến nay tập đoàn Nhạn Thanh chịu sự điều khiển của gia tộc Vũ Văn, sau khi anh trở về từ biên giới phía Bắc, gia tộc Vũ Văn mới trả tập đoàn Nhạn Thanh cho anh.
Nhưng những năm qua, đám tay chân thân tín do chính gia tộc bồi dưỡng đã ăn sâu bén rễ ở tập đoàn Nhạn Thanh.
Dương Thanh ủy quyền cho Lạc Bân làm tổng giám đốc, sao ông ta có thể kiểm soát tập đoàn dễ dàng thế được?
Nhìn sự bất lực của Lạc Bân, Dương Thanh thở dài thật khẽ.
“Nếu ai dám bước lên một bước thì đừng trách tại sao tôi không nể mặt!”
Đúng lúc này, bóng dáng của một người mặc áo đen như âm hồn xuất hiện trước mặt đội trưởng đội bảo vệ.
Ông ta vân vê con dao găm đang lóe sáng, tung rồi bắt.
Khoảnh khắc khi đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy người đó, ông ta run rẩy hô lên như một bản năng: “Dừng tay lại cho tôi!”
Mười mấy bảo vệ đồng loạt dừng bước.
Khi bọn họ thấy bóng dáng của người đang bên cạnh đội trưởng đội bảo vệ, mặt xanh mét.
“Tiền Bưu, ông đừng làm bậy, đang ở công ty đó”.
Đội trưởng đội bảo vệ không dám nhúc nhích, nói trong lo sợ.
Tiền Bưu đứng kế bên đội trưởng đội bảo vệ chơi đùa con dao găm, thỉnh thoảng dao găm xẹt qua đầu ông ta làm ông ta suýt tiểu ra quần.
Khi Lạc Bân mới đến trụ sở chính tập đoàn Nhạn Thanh đã gặp phải rất nhiều khó khăn, thậm chí có một lần Lạc Bân xích mích với một quản lý cấp cao.
Trước mặt mọi người, vệ sĩ của quản lý cấp cao đó định đánh Lạc Bân nhưng đúng lúc này, Tiền Bưu xuất hiện, đâm vệ sĩ kia hơn chục nhát.
Nhưng vệ sĩ đó vẫn còn sống.
Bởi vì Tiền Bưu không đâm vào chỗ hiểm nên nhìn có vẻ như vệ sĩ kia bị thương rất nặng nhưng thực tế không phải.
Mà chuyện này cũng làm tất cả các quản lý cấp cao kinh hãi.
Từ đó về sau, mặc dù cuộc chiến tranh giành giữa các quản lý cấp cao trong tập đoàn và Lạc Bân vẫn tiếp tục diễn ra nhưng không ai dám ra tay với Lạc Bân nữa.
Bởi vì có sự tồn tại của Tiền Bưu.
Có thể thấy việc Tiền Bưu xuất hiện đã làm đám bảo vệ đó kinh hãi đến nhường nào.
“Tiền Bưu, bảo bọn chúng cút khỏi tập đoàn Nhạn Thanh đi”.
Lạc Bân thấy Tiền Bưu như thấy cọng rơm cứu mạng, ông ta vội vàng nói.
Tiền Bưu chơi đùa với con dao găm trong tay, lạnh lùng nhìn đội trưởng đội bảo vệ: “Các người không nghe sếp Lạc nói gì à? Có cần tôi trị giúp chứng tai điếc không?”
Đội trưởng đội bảo vệ nào dám ở lại tập đoàn Nhạn Thanh nữa, vội vã nói: “Ông đừng làm vậy, tôi đi ngay đây!”
Dứt lời, ông ta chạy khỏi tập đoàn Nhạn Thanh như đang trốn.
Đám bảo vệ còn lại thì mơ màng, sau khi ngơ ngác một lúc thì nối gót đội trưởng đội bảo vệ.
Nhóm người đến phỏng vấn thì ngỡ ngàng.
Hàn Phi Phi cũng đang không hiểu gì nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đi thôi”.
Lạc Bân biết chắc chắn Dương Thanh có chuyện cần nói với mình nên không dám chậm trễ, nói xong thì dẫn đầu đi về phía trước.
Dương Thanh dẫn theo Mã Siêu.
Phòng làm việc của Lạc Bân nằm trên tầng cao nhất tập đoàn, là một căn phòng được thiết kế đơn giản.
“Chủ tịch, tôi đã làm mất mặt cậu rồi”.
Mới bước vào văn phòng, Lạc Bân đã quỳ gối xuống ngay, mắt đỏ hoe, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Dương Thanh.
Vốn dĩ khi bị hai tên bảo vệ chặn trước cửa công ty, anh khá bực Lạc Bân nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại khiến anh hiểu những gì Lạc Bân đang gặp phải.
“Đứng lên đi!”
Nhìn người đang quỳ dưới chân mình, Dương Thanh nhíu mày quát.
“Chủ tịch, tôi không hoàn thành nhiệm vụ cậu giao cho tôi, tôi có tội”, Lạc Bân khóc lóc.
“Nếu ông đã thích quỳ vậy thì quỳ đi, chúng tôi đi!”
Dương Thanh chợt nói.
Nghe vậy, Lạc Bân vội vàng đứng lên lau nước mắt nói với Dương Thanh: “Chủ tịch, cậu đừng đi, tôi không quỳ nữa”.
Lúc này Dương Thanh mới ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Lạc Bân đang nơm nớp lo sợ đứng trước mặt mình.
Ánh mắt sắc sảo đã mềm mỏng hơn nhiều.
Anh thở dài chỉ một chỗ nói: “Ngồi xuống đi”.
Lạc Bân vội vàng ngồi xuống, ngồi thẳng lưng cứ như học sinh tiểu học gặp cô giáo.
“Ông có lỗi đó ông biết không?”, Dương Thanh chợt hỏi.
Dương Thanh của bây giờ đang rất uy nghiêm, dù đang chất vấn Lạc Bân nhưng lại không giận lắm.
Lạc Bân gật đầu xấu hổ nói: “Tôi không hoàn thành nhiệm vụ mà cậu giao cho tôi, đúng là lỗi của tôi!”
“Đây không phải là chuyện tôi muốn đề cập”.
“Tôi nói ông có lỗi không phải là trách ông không hoàn thành nhiệm vụ tôi giao mà rõ ràng ông đang phải chịu một lực cản rất lớn nhưng ông lại không nói cho tôi nghe về những phiền phức hay vấn đề mà ông gặp”.
“Mỗi lần gọi điện báo cáo, ông chỉ nói những mặt tốt chứ không hề đề cập đến mặt tối”.
“Cho nên tôi mới nói ông có lỗi”.
Dương Thanh bình tĩnh nói, cơn giận đã lắng xuống được phân nửa.
Lạc Bân ngạc nhiên, ông ta cứ ngỡ Dương Thanh sẽ mắng ông ta một trận ra trò nhưng không ngờ Dương Thanh không hề tức giận mà chỉ trách sao ông ta không báo cáo vấn đề sớm hơn.
“Chủ tịch, tôi… tôi sai rồi”.
Lạc Bân cúi đầu chảy nước mắt.
Một người đàn ông trung niên trưởng thành, chín chắn biết suy nghĩ mà bây giờ phải rơi nước mắt, có thể thấy thời gian ở trụ sở chính, ông ta đã uất ức đến nhường nào.
Dương Thanh không nói gì, đợi sau khi cảm xúc của Lạc Bân ổn định lại, anh mới nói tiếp: “Ông phải nhớ rằng ông mới là tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Thanh.
Ngoài tôi ra, ông là người có quyền nhất công ty này.
Hôm nay chúng ta phải thanh lọc tập đoàn Nhạn Thanh để đám sâu mọt đó hiểu rằng, tập đoàn Nhạn Thanh họ Dương chứ không phải họ Vũ Văn!”
Những lời Dương Thanh nói giống như quả bom nổ tung trong đầu Lạc Bân.
Đúng vậy!
Chủ nhân thực sự của tập đoàn Nhạn Thanh là chàng trai trẻ trước mặt.
Cho dù gia tộc Vũ Văn có mạnh mẽ đi chăng nữa thì sao?
Ông ta chỉ cần làm một chuyện duy nhất, đó chính là tin tưởng Dương Thanh.
“Vâng, chủ tịch!”
Mắt Lạc Bân sáng như sao, niềm tin đã mất bấy lâu nay đã tìm về.
“Ầm!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa phòng làm việc của Lạc Bân bị đạp văng.
Sau đó, vài người nối đuôi nhau vào.
Trong đó người đang đi đầu là người Dương Thanh đã gặp khi định vào công ty.
Phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, Tống Húc Dương!
Sau lưng Tống Húc Dương là những gương mặt quen thuộc, đám bảo vệ mới bị Lạc Bân sa thải.
“Lạc Bân, mẹ nó ông ăn gan hùm mật gấu hả? Đến lính của tôi mà ông cũng dám đuổi?”
Tống Húc Dương bước đến trước bàn làm việc Lạc Bân, đập tay lên bàn, mặt ngập vẻ tức giận.
.