Chiến Thần Ở Rể

Chương 556: 556: Khó Đoán Thắng Thua





Sắc mặt Diệp Mạn trở nên khó coi, khó xử nhìn Dương Thanh.


Bà ta biết Tần Thanh Tâm chính là vảy ngược của Dương Thanh, được anh hết mực bảo vệ.
Nếu không lúc ở Giang Hải, anh đã không ngăn cản hai mẹ con bà ta nhận nhau.


“Sao hả? Không đồng ý sao?”

Diệp Kế Tông nhìn thấy ánh mắt dò xét của Diệp Mạn với Dương Thanh, châm chọc hỏi.


Dương Thanh lạnh lùng nói: “Đầu tiên, vợ tôi không phải Diệp Tiêu Tâm, mà là Tần Thanh Tâm.
Hơn nữa, cô ấy tạm thời không có ý định trở về nhà họ Diệp”.


Nghe vậy, tất cả đều kinh hãi.


Nhất là khách khứa tới tham dự tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của Diệp Kế Tông.


Nhà họ Diệp là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, thế lực hàng đầu, rất nhiều người phải tìm đủ mọi cách tạo dựng quan hệ với họ.


Vậy mà giờ đây, chủ nhà họ Diệp muốn gặp cháu ngoại, Dương Thanh lại dám từ chối.


Nghe ý của anh hình như còn không muốn cho cháu ngoại của Diệp Kế Tông nhận tổ tông.


Diệp Kế Tông sa sầm mặt, dù đã tám mươi tuổi nhưng khí thế trên người vẫn rất mạnh mẽ.
Ngoại trừ Dương Thanh và Mã Siêu, những người còn lại đều cảm thấy khó thở vì áp lực đè nặng.


“Tuy con bé không phải con cháu dòng chính nhưng trong người cũng có một nửa huyết mạch của nhà họ Diệp.
Mặc kệ bố con bé họ gì, con bé đều phải mang họ Diệp!”

Diệp Kế Tông bá đạo tuyên bố.


Tần Thanh Tâm chỉ là cháu ngoại mà lão ta vẫn muốn cô theo họ mình.



Dương Thanh không hề e sợ Diệp Kế Tông, lạnh lùng đáp: “Theo cách nói của ông, chẳng lẽ tôi là chồng của Thanh Tâm cũng phải theo họ Diệp nhà các người sao?”

“Đương nhiên!”

Anh không ngờ Diệp Kế Tông lại ngang ngược tới vậy.
Anh chỉ thuận miệng hỏi một câu, vậy mà lão ta dám thừa nhận muốn anh theo họ Diệp.


“Trong nhà họ Diệp chỉ có một cái họ, chính là họ Diệp!”

“Dù là người cưới con gái nhà họ Diệp, hay là người gả vào nhà họ Diệp đều phải theo họ chúng tôi!”

“Thậm chí cả cao thủ và người giúp việc trong nhà đều phải theo họ Diệp!”

Diệp Kế Tông lạnh giọng nói.


Dương Thanh đã hiểu tại sao lão ta chưa gặp mặt Tần Thanh Tâm đã tự ý đổi tên cho cô.


“Nhà họ Diệp là cái thá gì mà đòi anh Thanh phải đổi họ?”

Mã Siêu đứng sau lưng Dương Thanh không nhịn nổi nữa, tức giận mắng chửi.


“Một con chó như cậu cũng dám chất vấn quyết định của tôi sao?”

Ánh mắt sắc bén của Diệp Kế Tông quét tới người Mã Siêu, cả giận quát: “Vả miệng!”

Lão ta vừa dứt lời, sau lưng chợt xuất hiện một cao thủ áo đen chạy như bay về phía Mã Siêu.


Đồng thời giơ tay lên hung hăng đánh xuống miệng mã Siêu.


“Vù!”

Cái tát này còn mang theo tiếng xé gió.


Dù Mã Siêu đã chuẩn bị sẵn nhưng vẫn bị sức mạnh của cao thủ này làm kinh ngạc.


Muốn đánh trả cũng đã muộn, anh ta chỉ có thể di chuyển chân tránh né theo bản năng.


“Ồ?”

Phản ứng của Mã Siêu khiến cao thủ nhà họ Diệp khó tin thốt lên, lập tức đuổi theo đánh tới.


“Cút!”

Mã Siêu rống giận vung nắm đấm.


“Bốp!”

Một tiếng vang thật lớn.


Trong lúc mọi người đều khiếp sợ, nắm đấm của Mã Siêu đã nện vào lòng bàn tay của cao thủ áo đen.


Hai người đồng loạt lùi về sau ba bước.


Quan trọng là bước chân của hai người rất đồng bộ.


Đến tận lúc này, Diệp Kế Tông mới bàng hoàng nhận ra chàng trai trẻ đi theo Dương Thanh mạnh tới mức nào.



Cao thủ áo đen kia là vệ sĩ bên người của lão ta, thực lực cực mạnh.


Ông ta là cao thủ đứng đầu của một trong tám gia tộc quyền thế nhất Yến Đô, còn Mã Siêu chỉ là một nhóc con tới từ tỉnh lẻ, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.


Thế nhưng cuộc chiến ngang tài ngang sức giữa hai người lại nằm ngoài dự đoán của Diệp Kế Tông.


Cao thủ áo đen sa sầm mặt, kinh ngạc tột độ.


Một người mới hơn hai mươi tuổi có thể đỡ được đòn tấn công của ông ta.
Mặc dù ông ta chưa dùng hết sức nhưng cái tát vừa rồi có thể lấy mạng người bình thường.


Vậy mà Mã Siêu trẻ tuổi như vậy lại đỡ được.
Ông ta còn có cảm giác, chàng trai trẻ trước mắt cũng chưa dùng hết sức.


“Sao… sao lại như vậy?”

Lúc này, Diệp Thương hoảng sợ trợn tròn mắt.


Ông ta đã chứng kiến thực lực siêu phàm của Mã Siêu, bốn cao thủ cấp Ám Kình sơ kỳ bên cạnh ông ta đều bị Mã Siêu đánh bại dễ dàng.


Nhưng lần này là cao thủ áo đen, người luôn theo sát bảo vệ Diệp Kế Tông, thực lực sâu không lường dược.
Ông ta chưa từng thấy ai có thể đánh ngang tay với cao thủ áo đen.


Nhưng chàng trai trẻ trước mắt này lại làm được.


Tuy trong lòng đang hoảng loạn nhưng Diệp Kế Tông vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.


“Nhóc con, vừa nãy là tao khinh địch.
Lần này tao sẽ dùng hết sức đánh với mày!”

Trong mắt cao thủ áo đen tràn đầy ý chí chiến đấu.
Ông ta phóng tới chỗ Mã Siêu như một cơn bão tố.


Vẻ mặt Mã Siêu nghiêm túc hơn hẳn.
Anh ta cảm thấy sự uy hiếp từ trên người cao thủ áo đen, ý chí chiến đấu hừng hực dâng lên.


“Ông muốn đấu thì tôi chiều!”

Mã Siêu cười lạnh một tiếng, bỗng đạp chân xuống đất, nền đá cẩm thạch cao cấp lập tức nứt vỡ như mạng nhện.



Ngay sau đó, anh ta đột nhiên biến mất.


“Rầm rầm rầm!”

Mã Siêu và cao thủ áo đen lao vào nhau, tiếng va chạm trầm đục vang lên không dứt.


Chiến đấu càng lâu, sức mạnh của hai người lại càng tăng lên.


Đúng là một trận chiến vô cùng đặc sắc.
Đám khách khứa tới dự tiệc đều dán chặt mắt lên hai người họ.


Bình thường không có cơ hội được xem trận chiến cao cấp như vậy, bây giờ có cơ hội đương nhiên phải xem cho đã.


Từ lúc hai người bắt đầu đánh nhau, Dương Thanh vẫn bình tĩnh ngồi quay lưng lại, cứ như hết thảy đều không liên quan đến anh.


Diệp Kế Tông quan sát hai người đang đấu võ một lúc mới trông thấy Dương Thanh đang ung dung rót trà cho mình, chậm rãi thưởng thức.


Sắc mặt của Dương Thanh không có chút e ngại và lo lắng nào, dường như không hề sợ Mã Siêu bại trận.


Diệp Kế Tông không khỏi chấn động.
Nếu bây giờ lão ta vẫn còn khinh thường Dương Thanh đến từ tỉnh lẻ thì quả là ngu xuẩn.


Một người trẻ tuổi có cao thủ cấp Ám Kình đỉnh phong bảo vệ bên người sao có thể là kẻ tầm thường?

Lão ta đoán Mã Siêu có thực lực Ám Kình đỉnh phong bởi vì cao thủ áo đen cũng ở cấp bậc đó.


Sức chiến đấu của hai người dường như tương đương nhau, khó đoán được kẻ thua người thắng.



.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.