Không ai ngờ Tôn Húc sẽ quỳ xuống xin lỗi thật.
Ông ta chỉ cảm thấy nắm đấm của Mã Siêu mang theo sát khí mãnh liệt đánh về phía mình, thậm chí còn cảm giác được nắm đấm vừa tiếp xúc với đầu mình.
Nhưng ngay vào giây phút ông ta quỳ xuống xin lỗi, nắm đấm của Mã Siêu đã lập tức dừng lại.
Tôn Húc thở hổn hển, cảm thấy may mắn khi còn sống sót.
Lúc này, trong trang viên lớn của nhà họ Diệp lại im phăng phắc.
Ai nấy đều ngơ ngác nhìn Tôn Húc đang quỳ dưới đất.
"Không ngờ chủ gia tộc họ Tôn quỳ xuống thật!"
"Sao có thể như vậy chứ?"
"Nhà họ Tôn chính là một trong tám gia độc lớn đứng hàng đầu ở Yến Đô.
Sao chủ nhà họ Tôn có thể quỳ trước một người thanh niên được?"
Sau vài giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, liên tục có tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Tôn Húc quỳ dưới đất chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát như bị tát mấy phát trước mặt mọi người.
Lúc này, ông ta chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ chui vào.
Mình đường đường là chủ nhà họ Tôn, đây là thân phận cao quý tới mức nào chứ?
Mình đã sống hơn năm mươi năm, đã bao giờ có người dám ép mình quỳ xuống?
Hôm nay, mình lại bị một người thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi ép phải quỳ xuống xin lỗi.
Đây quả thực là sỉ nhục lớn nhất đối với ông ta.
Chỉ khi ông ta tự tay giết đối phương mới có thể rửa sạch được nỗi nhục này!
Lúc này, hai bố con Lâm Báo và Lâm Thiên Trạch cũng hoảng hồn khiếp vía.
Nghĩ đến mình chỉ bị cướp đi một vài cao thủ, bọn họ đột nhiên cảm thấy may mắn.
"Anh Thanh không tỏ thái độ chính là còn chưa tha thứ cho ông!"
Giọng nói của Mã Siêu vang lên, mới phá tan sự yên tĩnh này.
Tôn Húc cảm thấy nhục nhã và phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu Thanh, lúc trước là do tôi sai, tôi không nên chửi cậu.
Vẫn mong cậu có thể bỏ qua cho tôi, xin lỗi!"
Vũ Văn Cao Dương bối rối.
Người thanh niên bảo chủ nhà họ Tôn có danh tiếng ngang với gia tộc Vũ Văn phải quỳ xuống xin lỗi này chính là con ruột của ông ta.
Bây giờ, Dương Thanh lại không có cách nào tha thứ cho gia tộc Vũ Văn.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, cho dù ông ta có chết, cũng tuyệt đối không đuổi Dương Thanh và mẹ anh ra khỏi gia tộc Vũ Văn.
Nếu trước đây mình có thể đối xử tốt với Dương Thanh một chút, chuyện sẽ không ra nông nỗi như hôm nay.
Với quyền thế trong tay Dương Thanh, bọn họ hoàn toàn có thể trở thành một gia tộc giàu có siêu cấp vượt qua cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Ông ta biết, từ hôm nay trở đi, nhà họ Diệp sẽ không ngừng rút ngắn khoảng cách với bảy gia tộc khác.
Chẳng bao lâu nữa, sợ rằng ngay cả ông ta cũng chỉ có thể ngước mắt nhìn lên nhà họ Diệp.
"Cút đi!"
Dương Thanh lạnh lùng quát.
Tôn Húc nghe vậy thì chẳng khác nào được đặc xá, vội vàng đứng lên, xoay người rời đi như chạy trốn.
"Bà chủ Diệp, nhà họ Lâm xin đi trước!"
Lâm Thiên Trạch miễn cưỡng nói, sau đó cũng xoay người nhanh chóng rời đi.
Sau khi nhà họ Lâm đi rồi, trong trang viên của nhà họ Diệp chỉ còn lại người nhà họ Diệp và người gia tộc Vũ Văn.
Bầu không khí có hơi kỳ lạ.
Diệp Mạn biết mối quan hệ giữa Dương Thanh và Vũ Văn Cao Dương, chỉ là quan hệ giữa hai người không mấy tốt đẹp.
Hai mắt Vũ Văn Cao Dương đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Từ khi ông ta bắt đầu bước vào nhà họ Diệp, Dương Thanh chưa từng nhìn ông ta lấy một lần, giống như ông ta chỉ là một người xa lạ nhỏ bé không đáng kể tới.
"Cậu Thanh, cảm ơn cậu!"
Diệp Mạn đột nhiên đi tới trước mặt Dương Thanh và cảm kích nói.
Bà ta đã gọi anh là “cậu Thanh” một cách cực kỳ cung kính.
Bà ta hiểu rõ, vì Tần Thanh Tâm nên Dương Thanh rất bất mãn về bà ta.
Hơn nữa Tần Thanh Tâm cũng không chịu nhận người mẹ này.
Nếu đã vậy, cách gọi "cậu Thanh" là thích hợp nhất.
Dương Thanh khẽ gật đầu và dặn dò: "Dù sao tôi cũng không phải là người của Yến Đô, không thể bảo vệ nhà họ Diệp cả đời được.
Sợ rằng nhà họ Tôn và nhà họ Lâm sẽ không chịu bỏ qua chuyện hôm nay đâu.
Nhà họ Diệp vẫn nên mau chóng tìm kiếm một vài bạn liên minh”.
Diệp Mạn nghe vậy thì vội vàng gật đầu nói: "Cậu đã giúp nhà họ Diệp rất nhiều rồi, tôi không dám có hy vọng xa vời nào khác.
Tôi sẽ chú ý tới lời nhắc nhở của cậu”.
"Bà chủ Diệp, gia tộc Vũ Văn bằng lòng liên minh với nhà họ Diệp!"
Vũ Văn Cao Dương vội nói ngay.
Diệp Mạn không đồng ý ngay mà hơi khó xử, lén nhìn Dương Thanh.
Bà ta không biết, nếu nhà họ Diệp và gia tộc Vũ Văn liên minh, anh có ý kiến gì không.
Vũ Văn Cao Dương cay đắng khi nhận ra động tác nhỏ này của Diệp Mạn.
Mình đưa ra yêu cầu liên minh với người khác, kết quả đối phương còn phải hỏi thăm ý kiến của con trai mình.
Thật là châm chọc!
Dương Thanh không định nhúng tay vào, cũng không hề đáp lại, chỉ nói với Tần Thanh Tâm: "Chúng ta đi thôi!"
Anh dẫn cô tới phúng viếng Diệp Kế Tông đã nể mặt nhà họ Diệp lắm rồi.
Bây giờ anh còn giúp nhà bọn họ giải quyết rắc rối rất lớn, đã tới lúc nên rời đi.
Tần Thanh Tâm liếc nhìn Diệp Mạn, thấy bà ta đang nhìn mình thì mũi chợt cay cay, vội vàng thu lại tầm mắt: "Chúng ta đi thôi!"
Người nhà họ Diệp nhìn theo Dương Thanh và Tần Thanh Tâm rời đi.
Mã Siêu giống như một người hầu, đi theo sau lưng hai người.
Đến khi ba người này rời đi, Vũ Văn Cao Dương mới cười cay đắng, không khỏi tự giễu: “Có lẽ cả đời nó cũng sẽ không tha cho người bố là tôi!"
Diệp Mạn đồng cảm sâu sắc.
Mặc dù Dương Thanh giúp nhà họ Diệp lần này, nhưng sợ là Tần Thanh Tâm còn lâu mới nhận người mẹ này.
.