Chiến Thần Ở Rể

Chương 646: 646: Dòng Chính Vương Tộc





Người trung niên đến từ Vương tộc kia sợ xanh mặt.


“Tôi rất ghét cái miệng của ông!”
Lúc đi ngang qua ông ta, Dương Thanh bỗng dừng bước, bình thản nói.


“Mày… mày muốn thế nào?”, người trung niên rất sợ hãi.


Dương Thanh mỉm cười: “Không có gì, chỉ muốn tát ông thôi!”
“Mày…”
Ông ta chưa nói hết câu, Dương Thanh đã giơ tay.


“Bốp!”
Cái tát lần này còn vang dội hơn lần trước.


Cơ thể nặng tám mươi cân của người trung niên bay ngược ra như con diều đứt dây, còn kèm theo mấy chiếc răng nhuốm máu bay ra ngoài.


Rầm!
Ông ta ngã lăn ra xa mười mấy mét, lúc rơi xuống đất đã bất tỉnh nhân sự.


Vẻ mặt của gã vệ sĩ áo đen cực kỳ khó coi, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.


Một người chưa đến ba mươi tuổi lại có thể tát bay người trưởng thành ra xa mười mấy mét, còn dễ dàng bẻ gãy tay gã ta.


Người như vậy sao có thể là kẻ tầm thường?
Dù ở trong Vương tộc cũng không có người trẻ tuổi nào mạnh như vậy.


Gã vệ sĩ áo đen không dám tiếp tục dây dưa, quay về bên cạnh chiếc Rolls – Royce, khom người nói với cửa sổ xe được hạ xuống: “Cậu Huy, đối phương không đơn giản.

Để đảm bảo an toàn, tôi đề nghị hãy rời đi trước”.


Trong xe im lặng thật lâu mới có một giọng nói kiêu căng vang lên: “Tôi là dòng chính Vương tộc Cửu Châu, sao lại phải né tránh kẻ khác?”
Cửa xe được mở ra, một bóng người trẻ tuổi bước xuống.



Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi.

gương mặt điển trai, nếu ở trong giới giải trí chắc chắn sẽ là thần thượng có giá trị nhan sắc cực cao.


Không chỉ có ngũ quan xuất chúng, dáng người cũng rất đẹp.


Anh ta chăm chú nhìn vùng đất ngoại ô phía Nam trước mặt, ánh mắt dần trở nên sắc bén: “Tôi muốn xây một tòa trang viên cao cấp ở đây”.


Dường như trong mắt anh ta, mảnh đất này đã là tài sản riêng, không thèm coi Dương Thanh ở cách đó không xa ra gì.


“Tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào dám đánh người của Tào Huy này”.


Dứt lời, người trẻ tuổi ấy cất bước đi về phía Dương Thanh.


Tám gã vệ sĩ áo đen vội vàng theo sát.


“Giáo sư cảm thấy xây Thành Cửu Châu ở đây thế nào?”
Thấy vẻ kích động của giáo sư Đỗ, Lạc Bân đắc ý hỏi.


Giáo sư Đỗ lớn tiếng cười: “Tốt, rất tốt, cực kỳ tốt! Dù ở góc độ phong thủy hay vị trí địa lý và chất đất, mảnh đất này đều rất phù hợp để xây Thành Cửu Châu”.


“Tốt quá rồi.

Bây giờ tôi sẽ về dọn đồ rồi đóng quân ở đây, buổi chiều bắt đầu tiến hành đo đạc thực địa.

Sau đó lập tức bắt đầu thiết kế Thành Cửu Châu”.


Giáo sư Đỗ kích động nói.


Dương Thanh và Lạc Bân đều vô cùng ngạc nhiên, không ngờ giáo sư Đỗ gấp gáp tới mức muốn bắt đầu đo đạc vẽ bản đồ ngay từ chiều nay.


“Giáo sư, việc đo đạc vẽ bản đồ cứ giao cho tổ dự án làm đi, sao cô phải khổ cực như vậy?”, Lạc Bân vội nói.


Giáo sư Đỗ lắc đầu đáp: “Tổ dự án là tổ dự án, tôi là tôi.

Thành Cửu Châu là ước mơ của tôi, tôi nhất định phải tự tay làm”.


“Vậy cô xem thế này có được không? Em sẽ cho người cất một căn nhà nhỏ ở đây để cô ở trước đã”, Lạc Bân lại nói tiếp.


Giáo sư Đỗ tức giận mắng: “Từ bao giờ cậu thích lắm lời như vậy? Tôi dựng một cái lều vải là có thể làm việc được.

Cậu không cần nói nhiều, tôi quyết định rồi”.


Nghe vậy, Lạc Bân chỉ có thể từ bỏ việc thuyết phục, bất đắc dĩ nhìn sang Dương Thanh.


“Cậu đánh người của tôi đấy à?”
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ tuổi bỗng nhiên vang lên.


Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo xa xỉ đi tới, sau lưng còn có tám gã vệ sĩ áo đen đi theo.


Anh ta chính là dòng chính của nhà họ Tào, một trong các Vương tộc Chiêu Châu, Tào Huy.


Khi Dương Thanh nhìn Tào Huy, anh ta cũng đang đánh giá Dương Thanh, ánh mắt lộ vẻ trêu tức.


Nhưng Dương Thanh chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, lên tiếng nói: “Người do tôi đánh, anh muốn thế nào?”
Tào Huy sững sờ, không ngờ có người dám lớn lối trước mặt mình như thế.



Anh ta nhanh chóng phản ứng lại, có lẽ đối phương còn chưa biết thân phận của mình.


Thế là anh ta chủ động giới thiệu: “Tôi họ Tào, tên Huy, người của Vương tộc”.


“Cậu đánh người của tôi, có phải nên chịu trách nhiệm không?”
Tào Huy giới thiệu xong lại chất vấn.


“Ông đưa giáo sư Đỗ đi trước đi”, Dương Thanh dặn dò Lạc Bân.


Tuy Lạc Bân rất sợ nhưng vẫn vội vàng gật đầu, chuẩn bị đưa giáo sư Đỗ rời đi.


“Không được tôi cho phép, ai dám rời khỏi đây?”, Tào Huy nhìn chằm chằm Dương Thanh, lạnh giọng nói.


Mấy gã vệ sĩ áo đen lập tức bao vây Lạc Bân và giáo sư Đỗ.


“Các người muốn làm gì?”
Giáo sư Đỗ chưa từng gặp phải chuyện này, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.


Lạc Bân cũng thấp thỏm lo âu, lúc này chỉ có thể hi vọng vào Dương Thanh.


“Bà già kia câm miệng lại cho tôi!”
Một gã vệ sĩ áo đen giơ tay định tát giáo sư Đỗ.


Nhưng đúng lúc đó, Dương Thanh còn đang đứng trước mặt Tào Huy đột nhiên biến mất.


Sau khi Tào Huy lấy lại tinh thần, anh đã chắn trước người giáo sư Đỗ, bắt lấy tay của gã vệ sĩ kia.

đam mỹ hài
“Nhóc con dám ngăn cản tao sao?”
Gã vệ sĩ hung dữ hỏi.


“Uỳnh!”
Dương Thanh lười nói chuyện, giơ chân đá bay gã ta.


Tiếng động thật lớn vang lên, thân thể gã vệ sĩ bị đạp bay ra xa mấy mét.


Giờ phút này, tất cả đều sợ ngây người, con ngươi Tào Huy đột nhiên co rút.


Vệ sĩ bên người anh ta đều có thực lực mạnh mẽ.

vậy mà lúc này lại bị một người trẻ tuổi đá bay.



Trước đó còn một gã vệ sĩ khác bị Dương Thanh bẻ gãy cổ tay.


Ngoài ra, trợ lý của anh ta cũng bị Dương Thanh tát bay, bây giờ vẫn còn đang hôn mê.


Quan trọng là, đối phương đã biết thân phận của anh ta nhưng vẫn dám ra tay.


Rõ ràng không hề nể mặt anh ta.


Giáo sư Đỗ cũng bị dọa ngây người.

Khi thấy Dương Thanh che chắn trước người mình, bà ấy mới bớt sợ.


“Đưa giáo sư Đỗ rời đi!”
Dương Thanh ra lệnh lần nữa.


Lạc Bân sững sờ trong giây lát, vội vàng kéo giáo sư Đỗ đi mất.


Có một gã vệ sĩ áo đen định ngăn cản, Dương Thanh vừa bước tới liền hoảng hốt nhìn chằm chằm Dương Thanh.


Thực lực của anh đã dọa sợ bọn họ, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.


Tám gã vệ sĩ, bây giờ hai tên đã mất sức chiến đấu, sáu tên còn lại cũng không dám ra tay.


Lúc này, sắc mặt Tào Huy cực kỳ khó coi, nheo mắt nói: “Cậu là ai?”
“Anh chưa có tư cách biết tôi là ai”.


Dương Thanh lạnh lùng nhả ra một câu, quay lưng đi về phía Lạc Bân và giáo sư Đỗ.


“Tôi cho phép cậu đi chưa?”, Tào Huy cắn răng nói.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.