Chiến Thần Ở Rể

Chương 940: 940: Không Ngờ Lại Là Cậu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh.

Trong mắt Tiêu Chỉ Tinh tràn ngập vẻ trêu ngươi, như thể đã thấy cảnh Dương Thanh bị Lưu Kỳ đánh tơi bời rồi ném khỏi tập đoàn Tân Thảo.

Lưu Kỳ cũng chú ý đến Dương Thanh và Mã Siêu đang bị đám bảo vệ bao vây, lập tức nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Chính mày đã bảo tao xuống gặp mày à?”
“Muốn chết đúng không!”
Mã Siêu nhíu mày, tức giận quát.

“Mẹ kiếp! Ở địa bàn của ông đây mà vẫn dám nói chuyện với ông đây như thế, đúng là không biết trời cao đất dày”.

Lưu Kỳ khoát tay: “Đánh gãy tay chân thằng oắt này rồi ném khỏi tập đoàn Tân Thảo cho tôi”.

“Sếp Lưu không phân biệt đúng sai, chưa gì đã định đánh gãy tay chân anh em của tôi à?”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Tân Thảo, có người đến tìm anh, anh không sợ làm lỡ việc quan trọng của tập đoàn ư?”

Dương Thanh vốn có thể lấy hợp đồng và thủ tục mà nhà họ Tiết đã chuẩn bị sẵn ra luôn.

Nhưng anh không làm thế, anh muốn xem xem rốt cuộc người đàn ông hống hách này có tư cách ở lại tập đoàn Tân Thảo không.

Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Mã Siêu cũng không phải người thích quản lý doanh nghiệp, hay nói cách khác, chỉ cần Lưu Kỳ thích hợp, sau này chuyện ở tập đoàn Tân Thảo sẽ do hắn quyết định.

Còn Mã Siêu chỉ là ông sếp ngồi không mà thôi.

“Tao làm việc thế nào cũng không cần giải thích với mày nhỉ?”
Lưu Kỳ ngạo nghễ nói: “Ông đây là tổng giám đốc của tập đoàn Tân Thảo, trừ chủ tịch ra, ông đây to nhất!”
“Dương Thanh, sếp Lưu đã làm ở tập đoàn Tân Thảo nhiều năm, bằng không tập đoàn đã không bổ nhiệm anh ấy làm tổng giám đốc rồi”.

“Tôi khuyên cậu nên quỳ xuống xin tha thì hơn, không chừng sếp Lưu sẽ nể mặt tôi, để lại cái mạng chó cho cậu đấy”.

“Chứ không lát nữa, có khi cậu sẽ bị đánh gãy tay chân rồi ném xuống sông nuôi cá ngay”.

Tiêu Chỉ Tinh đắc ý nói.

“Ồ? Chỉ Tinh, em biết thằng ngu này hả?”
Lưu Kỳ ôm Tiêu Chỉ Tinh vào lòng rồi hỏi.

Rõ ràng tác phong làm việc của hắn chính là như thế, những nhân viên xung quanh cũng không có vẻ bất ngờ, hình như đã biết Lưu Kỳ là loại người gì từ lâu.

Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!

Tiêu Chỉ Tinh cũng không quan tâm đến việc Lưu Kỳ đang sờ soạng người mình, chỉ cười duyên, ỏn ẻn nói: “Sếp Lưu, hôm qua em bị Thành Mộng Hoan đuổi việc vì tên khốn này đấy”.

“Sao cơ?”
Lưu Kỳ giận dữ: “Thằng khốn kia, mày dám hại người phụ nữ của tao, chán sống rồi à?”
“Đánh cho tôi, đập gãy tay chân của hai thằng ngu này rồi ném chúng nó ra ngoài!”
Dương Thanh lắc đầu, anh từng gặp người ngông cuồng nhưng chưa thấy ai hống hách đến thế.

Ngay cả người của Vương tộc cũng không hống hách với anh đến thế nhỉ?
“Tôi là Dương Thanh - chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh, anh có chắc muốn đối xử với chúng tôi như thế này không?”
Dương Thanh hơi híp mắt.

Quả nhiên, tập đoàn Nhạn Thanh vẫn có tiếng tăm, sắc mặt Lưu Kỳ lập tức nghiêm nghị hẳn.

“Thằng kia, mày biết hậu quả khi lừa tao là gì rồi chứ?”
Lưu Kỳ hung tợn hỏi.

“Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Tân Thảo, nếu muốn biết tên của chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, chẳng phải sẽ rất dễ dàng à?”
Dương Thanh nói.


Lưu Kỳ lập tức gọi điện thoại: “Sếp Vương, tìm hiểu cho tôi, tên của chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh là gì? Bao nhiêu tuổi?”

Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Tôi định bàn chuyện hợp tác với quý công ty, không biết sếp Lưu có thấy hứng thú không?”
Lưu Kỳ tức giận nói: “Cho dù cậu là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh thì sao nào?”

“Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Dương Thanh cười lạnh, lập tức ném mấy bản hợp đồng về phía Lưu Kỳ: “Mở to mắt chó ra mà đọc nội dung của mấy bản hợp đồng này đi”.

Lưu Kỳ nhận lấy hợp đồng, nhưng vừa đọc qua thì đã biến sắc.

Hắn nhìn về phía Dương Thanh với vẻ không dám tin: “Cậu… cậu chính là chủ tịch mới của tập đoàn Tân Thảo à?”
- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.