Chiến Thần Phong Vân

Chương 1014



Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha

Diệp Huyền Tần: “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.” “Thân là bác sĩ cứu người, thế nhưng lại bịa chuyện nói dối, cố ý đe dọa bệnh nhân, đầu lưỡi này của ông, giữ lại cũng là một tai họa." “Cắt đi.”

Vâng!

Sau thêm một tiếng hét thảm thiết, đầu lưỡi của hai người đều bị Huyết Lang cắt xuống.

Diệp Huyền Tần: “Đi, theo tôi đến nhà họ Triệu, đòi người.

Trùng Gia, phải chết

Nếu không thì khó mà giải được mối hận trong lòng!

Thủ đô, nhà họ Triệu...

Lão Phật Gia thăm dò Trùng Gia nói: “Từ Lam Khiết bên đó sắp xếp thế nào rồi?"

Trùng Gia: “Mọi chuyện đều thuận lợi." “Từ Lam Khiết vì không muốn liên lụy đến Diệp Huyền Tần, đã bỏ đi đến một vùng thâm sơn cùng cốc, ngoan ngoãn đợi chết.”

Lão Phật Gia gật đầu: "Ừ, ông chắc chắn cổ độc đã hạ cho cô ta, có thể cướp đi tính mạng của cô ta chứ."

Trùng Gia cười nói: “Yên tâm, trong thiên hạ này, tuyệt đối không ai có thể giải được cổ độc của cô ta, bao gồm cả tôi.”

Lão Phật Gia vừa lòng gật đầu: “Ừ. Cho dù Diệp Huyền Tần có thể tìm thấy Từ Lam Khiết, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu đợi chết.” "Hắn ta chắc chắn sẽ đau khổ đến chết đi sống lại. “Dám đánh tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu phải trả giá!"

Chính vào lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một thanh âm ồn ào.

Ngay sau đó, hai người bảo vệ ở ngoài cửa bị đá bay vào trong, đập trên bàn gỗ đàn hương.

Bàn gỗ đàn hương vỡ tan tành.

Lão Phật Gia quát mắng: “Là người nào, dám đến nhà họ Triệu làm loạn."

Bóng hình của Diệp Huyền Tần, từ từ đi

Anh vẻ mặt sát khí, khiến kẻ khác trong vào. lòng run sợ.

Lão Phật Gia lạnh nhạt nói: “Hừ, Họ Diệp kia, cậu quá điên cuồng ngang ngược rồi." “Nhà họ Triệu tôi là nhà quân nhân, làm sao có thể để cậu cái hạng người trộm cắp đến làm càn giương oai được?"

Diệp Huyền Tần: “Quân nhân? Ông cũng xứng?" “Chỉ biết dùng thủ đoạn âm hiểm, để tiện tiểu nhân, ông chính là nỗi ô nhục của giới quân nhân!”

Lão Phật Gia hít thở sâu: "Nói xắng nói bậy” “Cậu nói tôi thủ đoạn âm hiểm? Nếu không có chứng cứ, tôi sẽ kiện cậu tội vu hãm sĩ quan cao cấp đã về hưu!”

Diệp Huyền Tân quét mắt về phía Trùng Gia: "Nếu đoán không sai, là con côn trùng này đã hạ cổ độc với Lam Khiết." “Sắp xếp bác sĩ chuẩn đoán sai bệnh ung thư biểu mô tế bào, cũng con côn trùng này tự mình ra tay?”

Trùng Gia sắc mặt lộ vẻ giận dữ.

Diệp Huyền Tần nói “Côn Trùng”, không còn nghi ngờ gì nữa chính là chỉ mình rồi!

Hừ, chết đến nơi rồi còn hung hăng càn quấy như vậy, thật là không biết trời cao đất dày.

Lão Phật Gia: “Nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.

Diệp Huyền Tần: “Vịt chết đến nơi rồi còn mạnh miệng."

Anh thuận tay đưa hộp gỗ trong tay cho Lão Phật Gia.

Lão Phật Gia không hiểu gì hết mở hộp gỗ ra,

Nhìn thấy hai đầu lưỡi nằm ở bên trong, Cánh tay không khỏi khẽ run lên.

Tên này tâm địa quả nhiên độc ác, Chẳng qua là chuẩn đoán sai, anh vậy mà lại cắt đi đầu lưỡi của bác sĩ!

Lão Phật Gia biết hiện tại chối cãi cũng không giúp ích được gì, chỉ cần làm vỡ cái bình. “Cho dù là tôi an bài thì có thể như thế nào?" “Cậu bây giờ ngoài đợi nhặt xác vợ cậu, cái gì cũng không thể làm nữa rồi."

Diệp Huyền Tần: “Xin lỗi, làm các người thất vọng rồi, Lam Khiết bây giờ sống rất tốt.” “Chẳng qua ông nói không sai, hôm nay tôi chính là đến nhặt xác” "Nhặt xác cho một con côn trùng nào đó!” “ít ở đây lừa mình dối người đi." Liên tục bị nhục mạ là côn trùng, Trùng Gia cũng nổi giận: "Tôi đã hạ cổ độc cho vợ cậu, là loại cổ độc cao cấp độc nhất vô nhị trên thế giới này. “Trong thiên hạ, không ai có thể giải, bao gồm cả tôi!”

Diệp Huyền Tần khinh thường nói: “Cổ độc cao cấp nhất?" “Cơ thể Lam Khiết tự mình phân giải cổ độc của ông ra rồi, đây cũng tính là cổ độc cao cấp nhất? Thực sự là một chuyện cười của thiên hạ.” “Cái gọi là cao thủ dùng cổ độc, chẳng qua là một chuyện cười.” “Cậu nói dóc!” Trùng Gia tức giận nổi giận lôi đình, “Cậu có thể làm nhục tôi, nhưng cậu tuyệt đối không thể sĩ nhục thủ đoạn hạ cổ độc của tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.