Chiến Thần Phong Vân

Chương 1050



Cuộc chiến sinh tử

Trong lòng anh có một cảm giác kỳ lạ. Cảm động? Thân thiết?

Đây có lẽ là thứ “tình cảm gia đình” trận quý nhất trong cuộc sống.

Anh vỗ vỗ cánh cửa sắt: “Nếu bố có bệnh thì cứ dưỡng bệnh thật tốt đã, đừng để bản thân phải chịu kích động. “Còn bọn họ thì cứ giao cho con là được." Diệp Vân Phi hơi ngạc nhiên, Đến lúc này mà nó còn bình tĩnh như vậy,

Đúng là con của Diệp Vân Phi ông có khác.

Huyền Minh nhị lão xông về phía Diệp

Huyền Tần,

Nước miếng văng tung tóe. "Lam Khiết, em mau lui ra phía sau đi.” Diệp Huyền Tẫn lập tức ra lệnh.

Lúc này, Lam Khiết đã sớm bị dọa đến mức choáng váng.

Trước mặt hai người bọn họ, rốt cuộc là thứ gì vậy.

Là người, hay là động vật?

Cũng không phải, bọn họ là ác ma mới đúng.

Ở họ tỏa ra hơi thở vô cùng kinh khủng, nó không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Nếu không phải có Diệp Huyền Tần ở bên cạnh thì cô đã sớm gục ngã từ lâu rồi.

Cô lùi ra sau vài bước theo bản năng.

Khi Diệp Huyền Tần vừa dứt lời, hai tên ác ma lại phi tới, giương nanh múa vuốt định cào vào mặt Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần thấy nguy mà không sợ đưa tay kéo cửa sắt nhà giam của Diệp Vân Phi xuống dưới, đứng chắn trước mặt của ông ấy.

Tiếng va chạm của kim loại nặng nề vang lên, cửa sắt lớn bị Huyền Minh nhị lão cào lên tạo ra vô số vết nứt.

Vì Huyền Minh nhị lão bị chắn cho nên ông ta cũng lùi lại mấy chục bước.

Diệp Huyền Tần cũng lui lại từng bước.

Diệp Vân Phi cùng với Thượng Quan Điểu Đoàn đều sững sờ,

Thực lực mạnh mẽ của con trai bọn họ đã chặn đứng được Huyền Minh nhị lão. Diệp Vân Phi chần chờ một chút, liền chạy tới chỗ nhà giam, dùng thân mình của ông ấy che Diệp Huyền Tần ở phía sau. “Con trai, con khiến bố sợ muốn chết.” “Con thay hai người cản lại Huyền Minh nhị lão một lát, hai người chạy trốc ra cửa trước đi, mau tạ tội với gia tộc Thượng Quan đi." “Bố mẹ nhớ kĩ, con chỉ có thể ngăn cản được 2 phút thôi, cho nên hai người chỉ có thời gian là 2 phút thôi."

Diệp Huyền Tần thở dài nói: “Hai người tuổi cũng lớn rồi, còn mang bệnh nặng trong người nữa nên đừng có hoạt động quá nhiều nữa." "Hai người cứ quay về phòng giam nghỉ ngơi một lát đi đã, lát nữa con sẽ mang hai người đi dưỡng thương.

Thượng Quan Điểu Đoàn: "..."

Diệp Vân Phi: “

Cái tính khoa trương, cưỡng bách này của Diệp Huyền Tần không biết là di truyền từ ai.

Lúc này, Huyền Minh nhị lão lại bắt đầu công kích.

Bọn họ ý thức được sự lợi hại của Diệp Huyền Tần, cho nên sự công kích của lần này lại càng mạnh hơn.

Bước chân nặng nề, thậm chí còn khiến cho cả tòa nhà giam chấn động.

Diệp Vân Phi lập tức mở ra song chưởng để chuẩn bị ngăn cản hai người bọn họ.

Thế nhưng, Diệp Huyền Tân lại lắc mình một cái, phi tới trước mặt Diệp Vân Phi, nghênh diện trực tiếp Huyền Minh nhị lão.

Xong rồi!

Thượng Quan Điểu Đoàn cùng Diệp Vân

Phi tuyệt vọng đến mức nhằm cả hai mắt lại.

Dám đánh tay ngang với Huyền Minh nhị lão thì con trai của bọn họ sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ mất.

Chẳng mấy chốc, Diệp Huyền Tần cùng với Huyền Minh nhị lão trực tiếp đối mặt.

Đối phương nhanh chóng ra sức giương nanh múa vuốt chụp lấy Diệp Huyền Trân. Thế nhưng, tốc độ của Diệp Huyền Trân lại còn nhanh hơn so với cả 2 người.

Bọn họ còn chưa kịp đụng vào người Diệp Huyền Tần thì cú đấm của Diệp Huyền Tần đã trúng hai người bọn họ.

Đẩm trúng vào bụng của Huyền Minh nhị

Ram! lão.

Chỉ trong chốc lát, Huyền Minh nhị lão đã bay ngược ra phía sau, ngã mạnh trên mặt đất.

Trên mặt đất tạo thành một cái hố to.

Như vậy vẫn chưa xong, sau khi hai người rơi xuống đất thì lại bị đánh tới mười mấy cú nữa, cuối cùng bị đánh tới mức dính chặt trên tường thì mới ngừng lại.

Trên vách tường cũng bị đánh tới mức thủng mấy lỗ.

Cơn đau kịch liệt khiến cho bọn họ không ngừng kêu rống. Thế nhưng, bọn họ không hề sợ hãi.

Như một dã thú đã đánh mất đi lý trí, đương nhiên bọn họ không hề sợ hãi, chỉ biết càng đánh mạnh hơn.

Hai người nhanh chóng chỉnh lại tư thế, chuẩn bị tốt để công kích hung dữ hơn trước.

Diệp Huyền Tần nhàn nhạt xua xua tay với vẻ mặt chán ghét.

Hai người bọn họ thật sự rất bẩn, trên tay của anh còn dính một ít nước tiểu cùng với ít thịt đã bị thối rữa.

Anh lấy găng tay ra đeo, đeo vào một cách bình tĩnh.

Chuyện vừa rồi quá khẩn cấp cho nên anh không có thời gian để đeo đôi găng tay màu trång.

Sau đó, một khung cảnh kỳ dị lại tiếp tục xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.