Diệp Huyền Tần ôm lấy hộp gỗ di vật đi lên trực thăng, bay thẳng đến khu quân sự ban tỉnh miền Đông bắc.
Nửa đường, Diệp Huyền Tân nhận được điện thoại của lão tổ.
Lão tổ giễu cợt nói: “Họ Diệp kia, cậu đã lấy được di vật của đại đội trưởng Mã, phần lễ vật này cậu vừa lòng chứ?" “Tôi cảnh cáo cậu, nếu không đưa cho tôi thuốc giải thì không chỉ Cương Dao chết mà tất cả những người đồng đội từng đi lính với cậu cũng sẽ chết.”
Diệp Huyền Tần cũng cười nói: “Đang lo không tìm được chứng cứ thế mà ông lại tự đưa đến cửa. “Cứ chờ xem tôi cũng có một cái lễ vật nhỏ muốn tặng cho ông đó.”
Anh muốn tự tay đem đầu Bắc Chiến Vương đến cho gia tộc Thượng Quan.
Ngông cuồng.
Lão tổ giận tím mặt: “Cậu chỉ là cái cấp nho nhỏ dựa vào đâu mà đòi đấu với tôi.”
Diệp Huyền Tần cúp điện thoại mặc kệ ông ta.
Thời tiết ba tỉnh miền Đông Bắc hàng năm đều rét đậm rét hại, gió lạnh đến thấu xương.
Truyền thống của người dân ở đây là bá đạo ngay thẳng.
Những người lính ở ba tỉnh miền Đông
Bắc còn hơn thế nữa.
Bọn họ dũng cảm thiện chiến không sợ chết.
Diệp Huyền Tần cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần: “Một đội ngũ tinh thông như vậy lại giao cho loại tiểu nhân Bắc Chiến Vương, thật là đáng giận mà.
Độc Lang vội nói: “Anh cứ yên tâm, tiêu diệt tên Bắc Chiến Vương xong em sẽ tự mình thống lĩnh đội ngũ này.”
Quân khu trang nghiêm thần thánh này không máy bay nào vào được.
Diệp Huyền Tần vẫn vô cùng tôn trọng quân khu cho nên đi bộ vào.
Ở cửa có một chiến sĩ nhỏ cản Diệp Huyền Tần và Độc Lang lại nói: “Thật xin lỗi, không có giấy thông hành thì không vào được.”
Độc Lang lấy ra cái thẻ chứng minh thân phận, đưa cho chiến sĩ nhỏ xem: “Bây giờ thì sao."
Chiến sĩ nhỏ kinh ngạc một lúc.
Thật sự là tướng quân Trấn Huy.
Thống soái uy phong của phương Bắc rộng lớn.
Chiến sĩ nhỏ nghiêm trang chào theo nghi thức quân đội: “Xin chào thủ trưởng. “Tôi sẽ lập tức đi thông báo cho Bắc Chiến Vương đi ra tiếp đón
Diệp Huyền Tân nói: "Không cần. “Chúng tôi chỉ tiện thể đến thăm, không cần kinh động tới những người khác.”
Hiểu được.
Hai người đi vào quân khu, ánh mắt liền bị trường luyện võ hấp dẫn.
Trường luyện võ vô cùng náo nhiệt. Hàng ngàn chiến sĩ vây quanh trường luyện võ thành ba tầng trong ngoài.
Ở giữa vòng vây là hai chiến sĩ đang tiến hành trận đấu vật nhau của quân đội vô cùng kịch liệt.
Tình hình chiến đấu còn kịch liệt, sôi động hơn nhiều so với trận đấu quyền anh trên TV.
Thấy một màn như vậy Độc Lang liền bắt đầu ngứa tay.
Một người thích đánh nhau như vậy làm sao có thể chống đỡ được sức hấp dẫn của đánh nhau. “Anh, em muốn đánh nhau.” Độc Lang gần như cầu xin nói.
Diệp Huyền Tần nói: “Được.” “Nếu đánh em phải đánh với người mạnh nhất ở đây. Ánh mắt Độc Lang tham lam liếc một vòng qua đám người.
Cuối cùng ánh mắt cũng dừng trên một người đàn ông mặc trang phục tướng quân.
Nếu đoán không sai thì anh ta chính là người mạnh nhất ở đây, Bắc Chiến Vương đi.
Độc Lang: “Em sẽ khiêu chiến với Bắc Chiến Vương. Hai người tới gần trường luyện võ.
Trên trường luyện võ người đàn ông mạnh mẽ áo đen đã tung một cú đấm vào một người ốm yếu như khỉ, rơi xuống dưới đài thi đấu.
Đám người reo hò: “Hắc Long tuyệt vời.” “Anh Long giỏi quá.”
Vẻ mặt Hắc Long kiêu ngạo, xem thường nhóm người đang xem: "Còn có ai muốn hách đấu." "Nếu không, tôi sẽ lấy danh hiệu binh vương mạnh nhất này."
Đám người im lặng.
Không người nào dám khiêu chiến Hắc
Long.
Danh hiệu binh vương mạnh nhất này liền rời vào tay anh ta.
Ngay lúc trọng tài Bắc Chiến Vương chuẩn bị tuyên bố kết quả.
Trong đám người bỗng nhiên truyền đến âm thanh khác thường. “Tôi tôi tôi, tôi đến khiêu chiến với anh.
Độc Lang vừa nói vừa xuyên qua đám người chậm rãi đi tới chỗ đang thi đấu võ nghệ.
Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại trên người Độc Lang.
Sau đó ánh mắt nheo hết lại. Người này là ai vậy chưa từng thấy qua.
Không giống với người của quân khu ba tỉnh miền Đông Bắc.
Hắc Long cũng tò mò nhìn anh ta: “Anh là ai? Tại sao trước đây tôi chưa thấy anh bao giờ? Anh là người của bộ phận nào?”
Độc Lang: “Anh quản tôi thuộc bộ phận nào làm gì, trận đấu này còn quy định quân nhân của quân khu này mới được tham gia hay sao?"