Này... điều này làm sao có thể xảy ra. Hắc Long trợn tròn mắt.
Thừa dịp lúc anh ta ngẩn người đột nhiên Độc Lang ôm lấy cánh tay anh ta, rồi ném qua vai mình.
Âm vang.
Cơ thể Hắc Long bị đập xuống tạo ra một cái hố to trên sân khấu trường luyện tập.
Phụt.
Miệng anh ta phun ra một ngụm máu tươi, độ cao phải lên tới ba mét. Sau đó đầu anh ta nghiêng qua, cơn sốc đi qua.
Đồng tử mọi người nhanh chóng co rút, biểu cảm như nhìn thấy quỷ vậy.
Cao thủ thứ hai của quân khu ba tỉnh miền Đông Bắc nhưng lại không qua nổi một chiêu đối phương trong tay không có cái gì.
Ôi trời ơi, rốt cuộc người này mạnh như thế nào chứ.
Thế nên anh ta coi thường Hắc Long mà khiêu chiến Bắc Chiến Vương.
Lần này đụng phải đá rồi.
Độc Lang nhếch miệng cười với Hắc Long: "Bắc Chiến Vương, thuộc hạ của ông còn có người nào là cao thủ hay không?” “Nếu không có chỉ có thể làm phiền ông lên sàn đấu thôi."
Bắc Chiến Vương hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng phức tạp của mình sau đó cởi áo choàng đi lên sàn đấu. “Quả thật có chút năng lực, anh có tư cách khiêu chiến tôi." “Yên tâm tôi sẽ chỉ giáo tận tình cho anh.” Độc Lang: “Ha ha, ai chỉ giáo ai còn chưa biết đâu.”
Bắc Chiến Vương: “Mỏi mắt mong chờ" "Hơn nữa, tôi không phải người dễ dàng ra tay, trước đó phải thỏa thuận trước đã.”
Độc Lang: "Cũng đang có ý này."
Bắc Chiến Vương: “Nếu anh thua liền tự tay xử lý bạn của anh, sau đó đi lính miễn phí cho tôi mười năm.
Ông ta thấy Độc Lang là một nhân tài. Độc Lang: “Nhất trí. “Nhưng nếu ông thua, tôi muốn cái đầu chó của ông.”
Làm càn.
Bắc Chiến Vương gầm lên một tiếng cũng khiến người ta kinh hồn.
Mọi người đều lấy điện thoại di động ra quay hình.
Bắc Chiến Vương tự mình ra tay, trăm năm khó gặp được một lần.
Ông ta là cao thủ đứng đầu quân khu ba tỉnh miền Đông Bắc còn Hắc Long xếp thứ hai.
Tuy rằng chỉ kém một bậc nhưng thực lực cũng cách biệt một trời.
Bắc Chiến Vương có thể đánh bại mười Hắc Long. Độc Lang có thể chiến thắng Hắc Long nhưng điều đó không nói lên được gì.
Nói không chừng anh ta không cản được một chiêu công kích của Bắc Chiến Vương đâu.
Trọng tài hô ta một tiếng Bắt đầu
Bắc Chiến Vương động người.
Ông ta giống như một trận cuồng phong nhằm về phía Độc Lang
Khi đi tới trước mặt Độc Lang, anh ta nhảy dựng lên, hai chân cách mặt đất rồi không ngừng đá mạnh về phía Độc Lang.
Độc Lang lập tức đưa tay ngăn cản.
Chỉ cản được một chút anh ta liền nghiêng người tránh thoát công kích của Bắc Chiến Vương.
Trong lòng mọi người vui mừng
Quả nhiên Độc Lang không ngăn được công kích của Bắc Chiến Vương nên lựa chọn tránh né.
Một người đều biết Bắc Chiến Vương có một đôi chân tuyệt vời, đánh đâu thắng đó, không ai địch nổi.
Thực lực ở trong toàn quân khu có thể nói là dẫn đầu.
Danh bất hư truyền.
Bắc Chiến Vương rơi xuống đất, vừa mới chuyển động
Cũng không nghĩ sẽ bị Độc Lang tát cho một cái.
Bắc Chiến Vương không kịp phòng bị, bị Độc Lang hung hãng tát cho một cái, nhất thời có chút choáng váng hoa mắt.
Độc Lang: "Ôi mẹ ơi, bao lâu rồi không rửa chân, hạn chết ông đây rồi."
Mọi người: "..."
Trời ơi, người này vậy mà lại tát Bắc Chiến Vương một cái.
Vừa rồi người này trốn tránh, bị mùi thối chân của Bắc Chiến Vương hun cho mơ hồ.
Không phải ông ta không ngăn được. Vẻ mặt mọi người nhắn hết lại.
Người kia cũng có chút tài năng.
Bắc Chiến Vương mơ hồ.
Trước mặt mọi người anh ta phải chịu một cái tát.
Vô cùng nhục nhã.
Hôm nay không giết được Độc Lang đó sẽ là sự sỉ nhục cả đời này của anh ta.
Phải chết.
Ông ta tăng lực công kích, dốc toàn lực đối phó với Độc Lang.
Người này có thể nhân lúc mình chưa chuẩn bị mà cho mình một cái tát.
Đương nhiên anh ta cũng không phải chiếc đèn cạn dầu.
Ông ta thực hiện cách thức quất roi liên hoàn, điên cuồng tấn công Độc Lang. Quả nhiên Độc Lang bị buộc phải rút lui từng bước.
Nhưng mà anh ta cũng không luống cuống chút nào, tự tin ứng phó.
Thậm chí còn ngông cuồng nói: “Ha ha, đến đây thể hiện sức mạnh của anh cho tôi xem.” "Để cho tôi xem xem cao thủ đứng đầu quân khu ba tỉnh miền Đông Bắc rốt cuộc là mạnh như thế nào.