Trương Kỳ Phổ cùng Trương Kỳ Phi luôn mồm đáp lại.
Diệp Huyền Tần: “Đưa đến biên cương bảo vệ lãnh thổ đất nước.”
Sói Hoang: “Đã rõ!”
Diệp Huyền Tần lại an ủi mẹ Mã và Hàn Tình Như vài câu rồi mới rời đi.
Chỉ riêng đãi ngộ quốc tang cũng đủ để cải thiện hoàn cảnh khó khăn của nhà bà hiện tại.
Ở đầu thôn, mấy sát thủ mai phục ở góc khuất nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Bọn họ vốn còn định chuẩn bị ám sát
Diệp Huyền Tần, nhưng thật không ngờ anh lại quyền thế đến mức như vậy, chỉ một cuộc điện thoại đã gọi tướng quân thủ đô đến đây.
Thế này còn ám sát cái khỉ gì nữa chứ.
Cuối cùng, người dẫn đầu đành thở dài một hơi: “Rút lui.”
Bọn họ định rút lui trong yên lặng.
Nhưng vừa muốn rút lui thì lại khiếp sợ phát hiện không biết từ lúc nào một đội quân được trang bị đầy đủ vũ trang sớm đã bao vây bọn họ chặt đến mức con ruột cũng không lọt qua được.
Bọn họ có chạy đằng trời.
Đầu óc bọn họ như muốn nổ tung, ôi đệch, Diệp Huyền Tần đã phát hiện bọn họ từ lúc nào vậy, thậm chí còn đã bày sẵn thiên la địa võng bắt bọn họ rồi.
Bọn họ vẫn mà lại không phát giác ra được...
Ngay khi bọn họ còn đang ngây người, đội quân kia đã xông lên chiến đấu hết sức căng thẳng.
Đội quân đó đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, còn đang trang bị đầy đủ gậy phòng bạo, côn điện, thuốc gây mê, đạn khói.
Bọn họ gần như thoáng cái đã bắt sống đám sát thủ đấy lại. Chỉ có một tên sát thủ nắm được thời cơ, dứt khoát cắn thuốc tự tử.
Bên này, Diệp Huyền Tần cùng Sói Hoang còn chưa đi đến cổng thôn thì điện thoại của Độc Lang đã vang lên.
Cậu ta vừa nghe máy đã quay ra hỏi Diệp Huyền Tân: “Anh, đám sát thủ kia đã bị bắt sống, xin anh ra chỉ thị.”
Diệp Huyền Tân: “Dẫn đến chỗ không có người tiến hành thẩm vấn. “Đã rõ!”
Nửa tiếng sau bên trong một công trường bỏ hoang.
Diệp Huyền Tần kêu người hắt nước lạnh để đám sát thủ kia tỉnh lại.
Chuyện đầu tiên sau khi đám sát thủ kia tỉnh lại chính là cắn thuốc tự tử.
Nhưng lúc này bọn họ mới nhận ra, miệng bọn họ sớm đã bị bịt kín.
Thuốc độc nhét giữa kẽ răng cũng đã sớm bị lấy ra.
Bọn họ cũng đã ý thức được bọn họ đụng phải người trong ngành rồi. Diệp Huyền Tần cầm một xấp tài liệu rồi tiện tay ném xuống trước mặt bọn sát thủ. “Tôi biết nếu tôi thả các anh đi, các anh chắc chắn sẽ tìm cách chết. “Tôi mong rằng các anh có thể xem xong phần tài liệu này rồi mới quyết định có chết hay không.”
Đám sát thủ đó đều không hiểu ra sao. Xem tài liệu? Đây là tài liệu gì chứ?
Bọn họ nhìn chỗ tài liệu đầy hoài nghi. Nhưng chỉ mới nhìn qua, bọn họ liền kích động hẳn lên.
Đây vậy mà lại là hồ sơ chi tiết về bọn họ.
Trong hồ sơ có ghi chép rõ thông tin về bọn họ cũng như người nhà của bọn họ.
Thậm chí còn chi tiết đến mức bao gồm cả nơi làm việc cũng như quan hệ nhân mạch của người nhà bọn họ
Anh... Anh ta rốt cuộc muốn làm gì đây? Diệp Huyền Tàn lạnh lùng nói: “Tôi biết các anh đều là sát thủ cực kỳ chuyên nghiệp, tu dưỡng nghiệp vụ cũng rất tốt." “Nếu tôi thả các anh đi thì chắc chắn các anh sẽ nghĩ cách bỏ trốn hoặc cắn thuốc tự tử." “Chỉ là tôi có thể cam đoan với các anh, nếu các anh dám bỏ trốn hay cắn thuốc tự tử thì người nhà các anh nhất định sẽ gặp họa.” “Các anh cũng không muốn liên lụy đến người nhà mình đi.”
Đám sát thủ nghiêm nghị, thằng cha này cũng đủ mưu trí!
Diệp Huyền Tần đánh mắt với nhóm chiến sĩ, nhóm chiến sĩ thấy vậy liền lập tức cởi trói cho đảm sát thủ.
Quả đúng là như dự đoán, những tên sát thủ đó đúng thật là không dám bỏ trốn, cũng không dám cắn thuốc tự tử.
Đầu lĩnh của đám sát thủ cắn răng cắn lợi: "Diệp Huyền Tần, muốn xử trí thế nào thì cứ tự nhiên. “Nhưng quy tắc trong ngành chính là không đánh chủ ý lên người thân, anh đi ngược quy tắc như vậy không sợ người ta phỉ nhổ sao?"
Diệp Huyền Tân: “Thứ nhất, tôi không phải người trong ngành các anh.” “Thứ hai, là các anh làm hại vợ tôi trước nên là các anh đi ngược quy tắc trước."
Đám sát thủ câm lặng không đáp lại được vì Diệp Huyền Tần nói rất có đạo lý.
Diệp Huyền Tân: “Được rồi, cũng không phí lời với các anh nữa." “Các anh giúp tôi một chuyện, tôi sẽ thả cho các anh một đường sống.”