*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thủ lĩnh của đội này là Tham Lang - tướng quân Trấn Độ.
Đội trưởng đội kiểm soát Lưu Hạo Nam đã nhận ra cậu ta trong nháy mắt.
“Chuyện gì thế này? Sao tướng quân Trấn Đô lại tới đây?
“Đội ngũ mà anh ta dẫn dắt chắc chắn là quân đoàn thủ đô”
Lưu Hạo Nam sợ hãi tột độ, vội vàng chạy tới kính cẩn chào Tham Lang.
“Đội trưởng đội kiểm soát Lưu Hạo Nam xin kính chào tướng quân!”
Tham Lang liếc nhìn Lưu Hạo Nam, không thèm đếm xỉa đến anh ta và đi thẳng về phía Diệp Huyền Tần.
Cậu ta bước đến bên Diệp Huyền Tần, đứng nghiêm và chào.
“Anh ơi, anh về lúc nào vậy? Sao anh không báo với em một tiếng. Em sẽ chăm sóc anh." Tham Lang nói.
Diệp Huyền Tần: “Tôi cũng vừa mới về.”
Diệp Huyền Tần đã không cho Đội cảm tử của Tham Lang đến chiến trường phía đông nam.
Thay vào đó, để họ ở lại và thực hiện nhiệm vụ của mình.
Tránh tình huống điện Huyết Vương giương đông kích tây.
Tham Lang nói: “Anh đi với em!"
“Có rượu và đồ ăn ngon, em chuẩn bị hết cả rồi.”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: "Không vội."
“Xử lí đội kiểm soát trước đã."
“Tôi nghe nói đội trưởng của đội kiểm soát là ông trời ở đây à?” Ánh mắt anh chuyển hướng nhìn sang Lưu Hạo Nam.
Lúc này, Lưu Hạo Nam giống như rơi vào trong động băng, từ đầu đến chân đều lạnh toát.
Hắn sợ hãi, quỳ rạp trên mặt đất.
Ôi trời đất ơi!
Tôi đã xúc phạm phải nhân vật tầm cỡ nào thế này?
Ngay cả Tham Lang - tướng quân Trấn Đô cũng phải gọi là anh.
Vậy thì chắc chắn người đó cũng phải là tướng quân!
Giọng anh ta run dữ dội:
“Tướng quân, xin hãy tha mạng cho tôi.. hãy tha mạng cho tôi. “Tôi sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa.”
Tham Lang giận dữ quở trách: “Là công chức nhà nước mà dùng quyền thế mưu lợi cá nhân, nói càn nói bậy, bôi nhọ pháp luật, nên bị trừng trị nghiêm khắc!
“Người đâu, đưa anh ta ra tòa án quân sự để nhận các biện pháp trừng phạt.”
Lưu Hạo Nam run bắn cả người, mùi nước tiểu bốc lên.
Anh ta cũng sợ xón ra quần.
Anh ta làm nhiều việc bẩn thỉu lắm, nếu như ra tòa án quân sự thì khó mà thoát được án tử hình.
Anh ta ra sức cầu xin.
Diệp Huyền Tần thờ ơ bảo: “Lưu Hạo Nam, tôi hỏi anh.”
“Là ai muốn anh chĩa mũi nhọn vào bố mẹ tôi.”
Lưu Hạo Nam bối rối, định nói rồi lại thôi.
Tuy nhiên, cuối cùng dưới sự uy hiếp của Diệp Huyền Tần, anh ta vẫn nói thật: “Là... là Thiên Hành Quân của nhà họ Thiên bảo tôi làm như vậy.
“Anh ấy nói rằng hai vợ chồng già này muốn dành dụm tiền chữa bệnh cho cháu. Anh ấy không muốn cháu của họ khỏi bệnh, vậy nên đã bảo chúng tôi lấy hết toàn bộ số tiền của hai ông bà già.
Diệp Huyền Tần nổi giận đùng đùng, siết chặt nắm tay.
Quân Quân, là cháu ruột gọi Thiên Hành Quân bằng cậu cơ mà? Ấy vậy mà hắn ta cũng xuống tay được?
Đồ cầm thú!