Chiến Thần Phong Vân

Chương 124



Từ Lam Khiết thở dài liên tục: “Haiz, bây giờ cả nhà Từ Liên càng ngày càng quá đáng, như thế này có khác gì coi em như kẻ thù đâu chứ.”

“Không, coi như là kẻ thù thì bọn họ cũng không đối xử với người ta đến mức này.”

Dvd trấn an cô: “Yên tâm đi Lam Khiết, đợi một lát nữa mấy người đó sẽ phải quay lại cầu xin em.”

“Em chỉ cần đồng ý với anh một chuyện, lát nữa khi giá được nâng lên đến bảy trăm tỷ thì em không cần phải nâng giá lên thêm nữa, cứ đưa Công ty xây dựng Phương Viễn cho bọn họ là được.”

“Vì sao vậy?” Từ Lam Khiết tò mò hỏi: “Anh đã có sự sắp xếp từ trước rồi sao?”

Dvd cười thần bí: “Đến lúc đó em sẽ biết.”

Từ Lam Khiết liếc anh một cái, đẹp đến rung động lòng người: “Lại giả vờ thần bí, anh đúng là nhạt nhẽo.”

Dvd cười nhạt một tiếng.

Nhìn kẻ địch bị buộc phải bước lên con đường cùng rồi phải cầu xin mình, chẳng lẽ lại không có ý nghĩa sao?

Anh vụng trộm gửi cho bà Diệp ở Thủ đô một tin nhắn.

“Nhà bà đưa sính lễ cho Từ Hiên Lâm, mà ông ta đã cắt đứt quan hệ bố con với bố vợ của tôi từ lâu rồi, cho nên bà nhanh chóng thu hồi lại sính lễ đi.”

Không bao lâu sau, “Bà Diệp” đã gửi lại cho anh một tin nhắn: “Tôi hiểu rồi.”

Trong phòng đấu giá, Tham mưu Sơn thanh Sơn gọi riêng Trần Hạ Lan vào phòng làm việc của phòng đấu giá.

Hồ Thanh Sơn nói: “Một lát nữa, khi mọi người trong hội trường đã nâng giá lên hơn năm trăm tỷ thì cô tăng thêm khoảng năm trăm cho tròn bảy trăm tỷ đi.”

“Cô bất ngờ tăng giá nhiều như vậy trong một lần giơ bảng, thì những người kia sẽ hơi do dự một lát.”

“Trong lúc đó tôi sẽ gõ búa, khi ấy Tập đoàn Phương Viễn sẽ hoàn toàn thuộc về chúng ta.”

Trần Hạ Lan nhíu mày nói: “Tham mưu Sơn, không phải ban đầu nói chỉ cần hơn ba trăm tỷ thôi sao? Sao bây giờ lại thành bảy trăm tỷ rồi?”

Hồ Thanh Sơn đáp: “Nói nhảm. Ở đây có nhiều người nhìn chăm chăm vào Tập đoàn Phương Viễn như vậy, sao các cô có thể chỉ dùng giá khởi điểm thôi là có thể có được Tập đoàn Phương Viễn luôn chứ?”

“Yên tâm đi, người bạn mà cô dẫn tới đây rất có tiền, cô ta trả được.”

“Dùng bảy trăm tỷ mà có được hơn ba nghìn tỷ, thì chắc chắn là kiếm được cả đống tiền, chúng ta không lỗ đâu.”

Trần Hạ Lan như có điều suy nghĩ, chỉ đáp: “Vậy… Được thôi, để tôi đi thương lượng với cô ta một chút.”

Hồ Thanh Sơn lại nói tiếp: “Cái này cần gì phải thương lượng, cô cứ nâng giá lên thẳng bảy trăm tỷ là được.”

“Đến lúc đó gạo nấu thành cơm rồi, cô còn sợ cô ta không bỏ tiền sao?”

Trần Hạ Lan cắn răng đáp: “Được, tôi nghe theo ông.”

Khóe miệng Hồ Thanh Sơn cong lên thành một nụ cười lạnh không dễ phát giác.

Đấu giá bảy trăm tỷ, thì ông ta có thể nuốt riêng hơn ba trăm tỷ rồi.

Lần này, ông ta kiếm được cả đống tiền rồi.

Buổi đấu giá rất nhanh đã được bắt đầu.

Vì cam đoan buổi đấu giá này sẽ không xảy ra điều sai sót gì, cho nên Hồ Thanh Sơn tự mình lên đài, chủ trì buổi đấu giá.

Sau khi giới thiệu qua về Công ty xây dựng Phương Viễn xong, Hồ Thanh Sơn gõ một búa xuống: “Buổi đấu giá Công ty xây dựng Phương Viễn, chính thức bắt đầu.”

“Giá khởi điểm là ba trăm năm mươi tỷ!”

Ông ta vừa dứt lời đã có người hô: “Bốn trăm tỷ!”

Hồ Thanh Sơn: “Bốn trăm tỷ, có ai muốn tăng giá không?”

Từ Lam Khiết lập tức nói: “Bốn trăm năm mươi tỷ!”

Hồ Thanh Sơn: “Bốn trăm năm mươi tỷ, có ai ra giá cao hơn không?”

“Năm trăm tỷ!” Có người hô lên.

Từ Lam Khiết lập tức giơ bảng lên: “Năm trăm năm mươi tỷ!”

Sau đó, toàn hội trường rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều đang do dự.

Thẩm Hải đã nói chuyện trước với bọn họ rồi.

Đấu giá đến khoảng năm trăm năm mươi tỷ thì bọn họ ý tứ thêm vào chút ít là được rồi, không cần kêu giá cao hơn nữa.

Hiện tại vốn lưu động trong tay Từ Lam Khiết cũng chỉ có đến năm trăm năm mươi tỷ mà thôi.

Lúc này, Trần Hạ Lan đột nhiên giơ bảng lên: “Sáu trăm tỷ!”

Từ Liên lập tức cảm thấy sốt ruột: “Hạ Lan, không phải lúc trước chị nói chỉ cần hơn ba trăm tỷ thôi sao?”

“Sáu trăm tỷ như thế, thì sính lễ của tôi cũng không còn lại bao nhiêu nữa.”

Trần Hạ Lan kiên nhẫn khuyên nhủ: “Từ Lệ, cô đừng để Từ Lam Khiết đấu giá được Công ty xây dựng Phương Viễn chứ.”

“Giá trị của công ty này cũng phải hơn ba nghìn tỷ, mà bây giờ chỉ cần dùng sáu trăm tỷ thôi đã có thể thu mua được rồi, thì chúng ta cũng đã kiếm được cả đống lời rồi.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ khiến cho cô phải mua bán lỗ vốn sao?”

Từ Liên đưa mắt nhìn Từ Lam Khiết, cuối cùng cắn răng nói: “Ừm, sáu trăm tỷ cũng được!”

“Chỉ cần có thể hơn được Từ Lam Khiết.”

Từ Lam Khiết nào có chịu thua.

Cô hơi trầm tư một lát rồi hô: “Sáu trăm năm mươi tỷ!”

Lúc này, Trần Hạ Lan lập tức giơ bảng lên: “Bảy trăm tỷ!”

Vô số đôi mắt đang ở trong hội trường này đều đồng loạt nhìn về phía Trần Hạ Lan.

Người này là ai vậy, không phải ông chủ Thẩm Hải đã bàn bạc với bọn họ từ trước rồi sao, sao cô ta lại dám nâng giá lên tận bảy trăm tỷ với Từ Lam Khiết chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.