Sau khi Từ Liên ủ rũ rời khỏi đây, Từ Lam Khiết không nhịn được nữa, cô hỏi: “Anh đã chuẩn bị xong hợp đồng từ lâu rồi sao? Sau anh lại biết trước nhà họ Diệp sẽ đưa sính lễ nhầm người?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Trước đó không phải anh đã nói rất nhiều lần rồi à, tiền sính lễ của nhà họ Diệp sẽ bị trả về thôi.”
Từ Lam Khiết tò mò hỏi: “Làm sao anh biết?”
Diệp Huyền Tần: “Thật ra anh đã nghe nói từ trước, cô gái nhỏ mà cậu chủ nhà họ Diệp nhìn trúng là cô gái lương thiện xinh đẹp nhất trời đời này.”
“Từ Liên, không xứng với anh ta.”
Từ Lam Khiết kinh ngạc nói: “Người con gái xinh đẹp lương thiện nhất trên đời này? Vậy phải đẹp đến mức nào?”
Diệp Huyền Tần lấy điện thoại di động ra, chụp Từ Lam Khiết một tấm ảnh, sau đó đưa điện thoại cho cô xem: “Chính là cô ấy.”
Từ Lam Khiết đỏ mặt: “Luyên thuyên.”
“Không nói nhiều với anh nữa, em phải nhanh chóng về chỉnh đốn lại Công ty xây dựng Phương Viễn đây.”
“Có thêm Công ty xây dựng Phương Viễn, thực lực của chúng ta sẽ có bước đột phá đáng kể.”
Diệp Huyền Tần nói: “Lam Khiết, em về trước đi, anh còn phải đi thăm hỏi một người bạn cũ nữa.”
Từ Lam Khiết không suy nghĩ gì nhiều, cô gật đầu rồi lên xe rời khỏi đây.
Diệp Huyền Tần châm một điếu thuốc rồi tìm một chỗ ngồi xuống, hít mây nhả khói.
Không lâu sau, chiếc xe sang trọng vừa rời khỏi đoàn xe đã vòng ngược lại.
Ông già mặc áo the dẫn mọi người đi đến trước mặt Diệp Huyền Tần, sau đó cung kính cúi người xuống: “Cậu chủ Tần.”
Diệp Huyền Tần gật đầu, lạnh lùng đáp lại: “Ừ.”
“Bác Phong, bác không cần phải khách sáo như vậy.”
Năm đó ở nhà họ Diệp, bác Phong từng không ít lần đưa tay che chở anh.
Nếu không phải có ông ta, tuổi thơ của Diệp Huyền Tần sẽ càng thê thảm hơn.
Cho nên Diệp Huyền Tần mới có thể lễ phép đối xử với ông ta như vậy.
Ông già mặc áo the thở dài: “Cậu chủ, mấy năm qua ở bên ngoài, cậu đã phải chịu khổ rồi.”
Diệp Huyền Tần: “So với việc ở lại nhà họ Diệp nhận lấy đau khổ, chút vất vả ở bên ngoài ấy có là gì đâu.”
“Được rồi, bác Phong, tôi phải đi đây. Sau này không có chuyện gì thì đừng đến tìm tôi.”
Ông già mặc áo the vài lần muốn nói rồi lại thôi.
Ông ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng… Ông ta không dám nói.
Dường như Diệp Huyền Tần nhìn ra được suy nghĩ trong lòng ông ta, anh nói: “Bác Phong, bác không cần khuyên tôi nữa. Tôi sẽ không quay về đâu.”
“Diệp Huyền Tần năm đó mặc cho người khác bắt nạt, ai cũng có thể nhục mạ, đã chết rồi.”
“Bây giờ, tôi và nhà họ Diệp không có bất kỳ mối quan hệ nào cả.”
Nhìn theo bóng lưng Diệp Huyền Tần, ông già mặc áo the cảm khái rất lâu.
“Nhà họ Diệp ở thủ đô đánh đâu thắng đó trên thương trường, không gì có thể cản nổi, bách chiến bách thắng. Nhưng mà lần này, thật sự đã đầu tư sai rồi.”
Từ Liên ủ rũ quay về nhà.
Trong nhà, Từ Hiên Lâm và Từ Huy Hùng vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui “gả được con vào nhà giàu” như trước.
Lúc hai người đang nghiên cứu thảo luận kịch liệt về chuyện ngày hôn lễ bọn họ phải mặc lễ phục nào mới tốt thì Từ Liên đã về đến nhà. Từ Huy Hùng vội vàng ra nghênh đón: “Từ Liên, buổi đấu giá thuận lợi chứ, có lấy được công ty của công ty của nhà họ Phương không?”
Sắc mặt Từ Liên rất khó chịu: “Bố, chẳng những không lấy được công ty của công ty của nhà họ Phương, ngược lại còn nợ Từ Lam Khiết ba trăm năm mươi tỷ.”
Cái gì?
Từ Hiên Lâm và Từ Huy Tùng đều kinh ngạc hoảng sợ.
Vốn dĩ kế hoạch ấy không có chút sơ hở nào, sao lại thất bại được?
Thậm chí còn nợ Từ Lam Khiết ba trăm tỷ!
Từ Hiên Lâm vội vàng hỏi: “Từ Liên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sau đó Từ Liên kể lại đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện ở buổi đấu giá cho hai người nghe.
Chuyện này giống như tia sét đánh ngang tai bọn họ vậy.
Thế mà bên kia lại đưa sính lễ lại đưa cho nhầm người.
Đối với hai người bọn họ, cú sốc này đúng là quá lớn.
Sự tuyệt vọng bao phủ cả hai người.
Từ Huy Hùng cắn răng nói: “Từ Lam Khiết và Diệp Huyền Tần đúng là khinh người quá đáng!”
“Công ty của công ty của nhà họ Phương đáng giá hơn ba nghìn tỷ, lại bị bọn họ dùng ba trăm năm mươi tỷ mua mất, đây rõ ràng là đang thừa nước đục thả câu mà!”
“Không được, không thể để bọn họ dễ dàng lấy đi như vậy được. Chẳng những bố sẽ không trả cho nó ba trăm năm mươi tỷ mà còn phải đòi thêm năm trăm tỷ nữa.”
“Bán công ty của nhà họ Phương cho cô ta với cái giá một nghìn hai trăm tỷ, cô ta cũng chiếm lời rồi.”