Vẻ mặt Từ Liên tràn đầy tuyệt vọng: “Bố, không kịp nữa rồi, hợp đồng con đã ký xong rồi.”
“Bố sẽ…” Từ Huy Hùng tức đến nỗi suýt chút nữa thì không thở nồi.
Diệp Huyền Tần làm vậy đã phá hủy hoàn toàn đường lui của bọn họ rồi.
Từ Hiên Lâm lập tức giống như già đi mười mấy tuổi, ông ta nghiêm nghị quát lớn: “Đủ rồi!”
“Trước đây, có lẽ con thật sự nên nghe theo Từ Lam Khiết, hợp tác với cô ta.”
“Nếu như vậy, tiền bồi thường lại sính lễ cho nhà họ Diệp, một mình cô ta có thể bỏ ra. Con còn có thể lấy được cổ phần của Công ty xây dựng Phương Viễn.”
Nghĩ đến điều này liền khiến cho Từ Huy Hùng hối hận đến mức muốn lấy búa đập đầu mình.
Nhưng mà, hiện giờ có hối hận cũng vô ích.
Từ Hiên Lâm nói: “Haiz, nếu trong số mệnh có thì cuối cùng sẽ có, không có duyên phận đừng cưỡng cầu!”
“Đừng có nghĩ đến việc đòi tiền của Từ Lam Khiết nữa. Lần này cô ta có thể xóa khoản nợ ba trăm năm mươi tỷ kia thì chúng ta đã phải cảm tạ trời đất rồi.”
Từ Huy Tùng nghiến răng: “Nếu như trước đây, chắc chắn Từ Lam Khiết sẽ nghe lời chúng ta, xóa bỏ khoản nợ ba trăm năm mươi tỷ kia.”
“Nhưng hiện giờ, bên cạnh cô ta còn có Diệp Huyền Tần… Gã đó là một cục xương cứng, không dễ gặm.”
Từ Hiên Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm đang trầm tư suy nghĩ.
Từ sau khi Diệp Huyền Tần xuất hiện, sự nghiệp của Từ Lam Khiết đột nhiên phất lên như diều gặp gió, phát triển vô cùng nhanh chóng.
Ngược lại thì, bọn họ lần lượt bị thua dưới tay Từ Lam Khiết…
Ông càng ngày càng cảm thấy, Diệp Huyền Tần không đơn giản như vậy.
Ông ta nhỏ giọng lầm bần: “Chẳng lẽ, thằng nhóc Tần kia, còn có gia cảnh không lường được?”
Nhưng đúng lúc này, có hai người từ ngoài cửa bước vào.
Không ngờ người tới lại là Trần Hạ Lan và Tham mưu Sơn, Hồ Thanh Sơn.
Nhìn khí thế hung hăng của hai người bọn họ, đột nhiên Từ Liên nghĩ ra điều gì đó, cô ta lập tức trợn tròn mắt.
Công ty xây dựng Phương Viễn là do ba người bọn họ hợp tác với nhau lấy được, Trần Hạ Lan và Hồ Thanh Sơn cũng có cổ phần công ty.
Hiện giờ cô ta lại tự mình quyết định, bán Công ty xây dựng Phương Viễn cho Từ Lam Khiết. Bây giờ không phải hai người kia đến đây để đòi nợ chứ?
Cô ta cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Từ Hiên Lâm vội vàng chạy đến nghênh đón, nhiệt tình lấy lòng: “Tham mưu Sơn đến đây mà chúng tôi không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi. Mau vào nhà đi, mau vào trong.”
Hồ Thanh Sơn là một sĩ quan quân đội, nhà họ Từ không thể trêu vào được.
Hồ Thanh Sơn xua tay, lạnh lùng nói: “Không cần.”
“Lần này tôi đến đây, chủ yếu là để lấy lại cổ phần Công ty xây dựng Phương Viễn thuộc về chúng tôi.”
Cả nhà Từ Hiên Lâm lập tức căng thẳng.
Quả nhiên, người đến không có ý tốt.
Từ Liên cầu khẩn: “Ông Sơn, chuyện ngày hôm nay, có lẽ ông cũng nghe nói rồi.”
“Trong tình hình lúc đó, tôi không thể không thế chấp Công ty xây dựng Phương Viễn, nếu không tôi thật sự có thể sẽ mất mạng đó.”
Hồ Thanh Sơn lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi không quan tâm đến chuyện đó, tôi chỉ quan tâm đến số cổ phần công ty thuộc về tôi thôi.”
“Nếu như hôm nay cô không thể lấy ra, cuối cùng cũng sẽ mất mạng.”
Từ Hiên Lâm gần như sắp sụp đổ: “Ông Sơn, xin ông thương xót, đừng truy cứu trách nhiệm của chúng tôi nữa có được không?”
“Với điều kiện nhà chúng tôi hiện giờ, biết lấy đâu ra được?”
Theo đúng quy củ, số cổ phần công ty thuộc về Hồ Thanh Sơn có giá trị vài trăm tỷ… Hiện giờ ngay cả mấy trăm triệu bọn họ cũng không lấy ra được nữa là…