Diệp Huyền Tần: “Tôi có thể cho các người tiền, nhưng tôi sẽ không cần tiếp tục sinh mệnh.”
“Tôi chỉ muốn hỏi các người một chút, gần đây có lăng hoàng đế nào không”
Bốn người Đại Ngưu lúc nãy vẫn còn yêu tiền như mạng,
Sau khi nghe thấy ba chữ “Lăng hoàng đế”, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi.
Bốn người cùng lắc đầu: “Lăng hoàng đế, cái gì mà Lăng hoàng đế, tôi chưa từng nghe qua.”
“Các người đi ngay đi, đừng đem sự đoản mệnh của các người truyền cho chúng tôi.”
Mẹ kiếp.
Ông Sở lại nổi giận đùng đùng: “Nếu không thành thật giải thích, đừng trách ông đây không khách sáo.”
“Dừng tay!” Diệp Huyền Tần lại ngăn cản ông Sở: “Chúng ta chỉ ở đây kiểm tra dân số”
“Bây giờ các số liệu thống kê đã hoàn tất, đã đến lúc phải đi.”
A?
Ông Sở ngây ngốc.
Một chút mặt mũi cũng chưa tra ra được?
Tại sao lại đi rồi?
Ông ta nghi ngờ liếc nhìn Diệp Huyền Tần, đang liều mạng nháy mắt với mình.
Có tình huống.
Tim ông Sở khẽ nhảy lên.
Diệp Huyền Tần và ông Sở rời đi. Bốn người Đại Ngưu cho rằng Diệp Huyền Tần sợ hãi, sau lưng bọn họ càng mắng càng vui vẻ.
Sau khi rời khỏi chỗ Đại Ngưu, ông Sở gấp gáp hỏi: “Thần Soái, làm sao vậy?”
Diệp Huyền Tần thở sâu: “Trong rừng phía sau Đại Ngưu, có sát thủ mai phục.”
“Tôi hoài nghi, bọn hò là vì Đại Ngưu mà đến”
Gì cơ!
Ông Sở hít khí lạnh: “Có phải là do Hòa Thanh Thiên phải tới, muốn giết bốn người Đại Ngưu diệt khẩu hay không?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Khả năng cực cao.”
“Nếu chúng ta ở lại đó, bọn sát thủ sẽ nghi ngờ, không những không hành động, mà còn đem tình huống báo cáo với Hòa Thanh Thiên. ”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ bị bại lộ, kiếm củi ba năm thiếu một giờ, không thể tiếp tục điều tra.”
Ông Sở nghiêm túc gật đầu: “Chúng ta nhất định phải tìm cách bắt được mấy tên sát thủ đó.”
“Có mấy tên sát thủ và bốn người Đại Ngưu làm chứng cũng đủ để kết tội Hòa Thanh Thiên.”
Diệp Huyền Tần: “Đúng vậy.”
Bây giờ tôi muốn ông âm thầm lẻn ra phía sau mấy tên sát thủ, đem bọn chúng đuổi đến đây.”
“Tôi sẽ ngăn chúng ở đây.” Không thành vấn đề!
Ông Sở đáp ứng một cách sảng khoái, sau đó lách mình một cái, leo qua một bức tường đất, và lao về phía ngọn núi phía sau chỗ phục kích của tên sát thủ.
Diệp Huyền Tần đứng đó, châm một điều thuốc, vui vẻ thoải mái.
Đây là con đường duy nhất để xuống núi, chờ lát nữa bọn sát thủ sẽ phải chạy trốn qua con đường này.
Mình chỉ cần ở đây ôm cây đợi thỏ là được.
Ông Sở đi vòng một vòng lớn, thành công đi phía sau bọn sát thủ một cách âm thầm.
Ông Sở sau khi điều tra cẩn thận, Có tổng cộng bốn tên sát thủ đang phục kích ở đây, các vị trí phục kích nằm rải rác.
Những sát thủ này bất động, giống như cây lớn, thở nhẹ vô cùng, thoạt nhìn đó là cao thủ.
Tuy nhiên, ông Sở không sợ hãi chút nào.
Dù gì, ông ta đã từng là quân đoàn trưởng đội đột kích Báo Biển, Một sự tồn tại có thể so sánh với Chiến thần Côn Luân, Làm sao lại có thể sợ hãi bốn tên sát thủ được.
Ông lặng lẽ rút thanh trường kiếm ra, nắm tay thật chặt, Sau đó, dùng hết sức lực, đâm m thẳng vào một tên sát thủ.
Khi ông Sở chạy như bay được nửa đường thì bị bọn sát thủ phát hiện.
“Chạy!” Bốn người bọn họ kinh ngạc, đứng dậy bỏ chạy.
“Trốn đi đâu!” Ông Sở hét lớn, trường kiếm bắn ra.
Cuối cùng thành công đâm vào ngực một tên sát thủ.
Tên sát thủ đứng sững tại chỗ, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
Hắn vốn là ám sát người khác, Kết quả còn chưa kịp hành động liên bị ám sát.
Danh xứng với thực “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn’.