Thiên Hành Kiện còn nghĩ răng Chiến thần Côn Luân đang liên hệ với một mối quan hệ đáng tin cậy nào đó của ông †a Chiến thần Côn Luân đi đến một nơi không người và liên lạc với Ngọc Nữ, một trong Tứ sát thần của Đại Lạc.
Tất nhiên, anh ta sẽ dùng thân phận Mạnh Trường để liên lạc.
Giờ đây, Tứ sát thần của Đại Hạ chỉ còn lại Ngọc Nữ sống sót.
Vào lúc này, người phụ nữ đang buồn bã vô Vị, Vốn dĩ nghĩ việc giết chết Diệp Huyền Tần là dễ như trở bàn tay, Không ngờ cuối cùng lại có sai lầm: Kim Đồng lại chết trong tay Diệp Huyền Tần.
Đến giờ Ngọc Nữ cũng không hiểu nổi Kim Đồng là chết oan như thế nào.
Hòa Mạnh Trường gọi đột ngột.
Nhìn thấy cái tên này, Ngọc Nữ càng thêm xúc động.
Kế hoạch lần này là hợp tác cùng với Mạnh Trường, Nếu không có Hòa Mạnh Trường, Kim Đồng có lẽ cũng đã không chết.
Khi cô ấy trả lời cuộc gọi, chẳng cần biết gì cứ bất chấp mặt mũi mà mắng, “Hòa Mạnh Trường, anh còn không biết xấu hổ mà liên hệ với tôi?”
“Tổ đội Santa mà anh sợ đã tan rã, mà tôi là người duy nhất còn sống trong Tứ sát thần của Đại Hạ. Anh chính là hung thủ.”
“Tôi thực sự nghi ngờ anh là gián điệp của Đại Hạ, anh đã đặc biệt tới làm hại chúng ta.”
Hòa Mạnh Trường thở dài: “Xin lỗi, lần này là sơ suất của tôi.”
“Tôi nghìn lần vạn lần cũng không ngờ rằng Diệp Huyền Tân đã chuẩn bị một xạ thủ luôn bên cạnh mình.”
“Kim Đồng đã bị bắn chết bởi một xạ thủ.”
Ngọc Nữ hận thù nói: “Anh làm cho rất nhiều người trong chúng ta chết đi chỉ vì sự sơ suất của anh. Anh xứng đáng được chết không tử tế”
“Tôi muốn anh lấy mạng để bù đắp cho cái chết của họ”
Hòa Mạnh Trường nói: “Ngọc Nữ cô đừng tức giận”
“Tôi đến đây để bù đắp cho lỗi lâm lần này.”
Ngọc Nữ nói: “Hừ, làm sao mà có thể bù được kia chứ?”
Hòa Mạnh Trường nói: “Diệp Huyền Tân hiện đang ở trong khu vực Lĩnh Nam một mình. Đây là thời điểm tốt để cô ra tay”
Ngọc nữ nghỉ ngờ hỏi: “Diệp Huyền Tần làm gì mà lại ở Lĩnh Nam?”
Hòa Mạnh Trường nói: “Tôi đoán, anh ta tới đây là để lấy linh thạch.”
“Tuy nhiên, việc xin Linh thạch của anh ta đã bị từ chối vì vậy anh ta chỉ có thể quay đầu trở lại.”
“Lần này tôi đã đặc biệt điều tra. Anh ta chỉ đi có một mình, cũng không có đi theo thị vệ bên người.”
Ngọc Nữ hiển nhiên vui vẻ: “Anh nói nghiêm túc?”
Hòa Mạnh Trường thuyết phục cô: “Phải, đó là sự thật.”
Ngọc Nữ nghỉ vấn: “Vậy thì tại sao anh không tự mình làm, giết chết hẳn?”
Hòa Mạnh Trường cười khổ: “Tôi không giấu giếm gì cô”
“Tôi đã nhảy khỏi vách đá vào ngày hôm đó, lại gặp phải một trận tuyết lở và rồi bị chôn vùi trong hang động”
“Sau đó tôi phải tự thiêu căn cơ của chính mình mới có thể thoát ra khỏi hiểm cảnh”
“Bây giờ tôi còn vô dụng hơn tên Thần Soái đó, cô nói xem tôi làm sao có thể là đối thủ của hẳn.”
Ngọ Nữ chợt nhận ra: “Tôi chỉ thắc mắc, làm sao anh có thể sống sót được qua trận tuyết lở”
“Hóa ra là vụ tự thiêu căn cơ của mình.”
“Được rồi, tôi sẽ lập tức chạy tới ngay bây giờ”
Ngọc Nữ tin lời Hòa Mạnh Trường.
Hòa Mạnh Trường thở phào nhẹ nhõm, anh ta thật sự lo lắng Ngọc Nữ nghỉ ngờ chính mình vì chuyện trước đây.
Vừa rồi lời anh ta ta nói ra, mỗi câu mỗi chữ đều là bịa đặt, đều không có cái gì để chứng minh cả.
Diệp Huyền Tân không tới đây, càng không có tới đây một mình.
Mục đích của việc làm này đương nhiên là để thu hút Ngọc nữ đến và thủ tiêu ả một cách nhanh chóng.
Giết chết Ngọc Nữ, chiến công này quá xuất sắc đủ để đổi một ít linh thạch.
Hy sinh đồng đội để nâng lên bản thân luôn là điều mà Hòa Mạnh Trường giỏi nhất.
Cất điện thoại, xóa nhật ký cuộc gọi, anh gập người lại Nhưng điều anh ta không biết là, Cách anh ta không xa, có hai người đang mai phục, có thể nhìn rõ toàn bộ những gì mà anh ta vừa làm.
Hai người này là Diệp Huyền Tân và ông Sở.
Diệp Huyền Tân đã chặn ánh hào quang của hai người bọn họ sau đó đóng băng nhận thức nhạy bén của Chiến thần Côn Luân.
Chỉ riêng điều này cũng đủ thấy thực lực của Diệp Huyền Tân đã vượt xa Chiến Thần Côn Luân.
Ngay khi Chiến thần Côn Luân biến mất, Diệp Huyền Tân và ông Sở xuất hiện.
Ông Sở hỏi: “Thần Soái, cậu nói Chiến Thần Côn Luân là đang gọi cho ai.”