Chiến Thần Phong Vân

Chương 1392: Tôi muốn thành Thần Soái



Thiên Hành Kiện trở nên kích động, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: "Vua cha, con con thực sự có thể so sánh được với Thần Soái đỉnh phong sao?"

Chiến thần Côn Luân: "Đương nhiên, tác dụng của linh thạch và kinh khí của Vương Giả nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Thiên Hành Kiện năm chặt tay, cần rằng nói: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Sơn, đừng khinh thiếu niên nghèo!"

"Diệp Huyền Tần, chờ đó cho tạo "

"Những sỉ nhục mà mày mang đến, tao nhất định sẽ trả lại gấp vạn lần

"không chỉ phế bỏ tay chân của máy, còn khiến cho toàn bộ gia đình mày phải trả giá

Suy nghĩ đầu tiên của cậu ta sau khi hỏi phục chính là tìm cách trả thù Diệp Huyện Tân

Đủ thấy Thiên Hành Kiện hận Diệp Huyện

Tân đến mức nào.

Chiến thần Còn Luân vỏ vai Thiên Hành Kiện: "Con muốn báo thù, ta sẽ dùng toàn lực ủng hộ "

"Tuy nhiên, chỉ khiến cậu ta cửa nát nhà tan thì quá dễ dàng cho cậu ta rồi."

"Ta muốn con đoạt lấy danh hiệu Thần Soái của cậu ta, làm cho cậu ta phải thân bại danh

liệt

Trước mắt Thiên Hành Kiện đột nhiên sáng ngời

"Căn cơ của Diệp Huyện Tân giờ đã không còn, không xứng với danh hiệu Thân Soái nữa"

"Mà thực lực của con đã có thể sánh với Thần Soái đỉnh phong, nên để con kế thừa danh tiếng của Thân Soại rồi."

"Mà, vua cha, nghe giọng của người, hình như chuyện này đã sớm có trong kế hoạch của người

Chiến thân Côn Luân gật đầu nói đây ẩn ý: “Nghe nói bạn gái cũ của Diệp Huyện Tân đã đến đây rồi."

Thiên Hành Kiên mim cười.

Tuy rằng chiến thần Côn Luân vẫn chưa tiết

lộ kế hoạch của mình,

Nhưng chỉ dựa vào ba từ "bạn gái cũ", Thiên Hành Kiện liên có thể đoán ra

Xem ra, câu ta phải đích thân đi gặp bạn gái cũ của Diệp Huyền Tần một chuyển rồi.

Trời vào thu, thời tiết dẫn chuyển lạnh.

Những bộ quần áo mà Trần Hạ Lan mang sang từ nhà cũ rõ ràng không thể thỏa mãn được nhu cầu ăn mặc của cô nàng.

Hôm nay hiếm có dịp được tan làm sớm, cô ta bèn chuẩn bị đi dạo phố mua thêm quần áo

Cô ta vừa đến tập đoàn Diệp Linh làm việc được vài ngày, chưa quen bạn mới nên chỉ có thể đi mua sam một mình.

Cô đơn lẻ bóng, thể lương và nghèo khổ

Bất tri bất giác, cô ta đã tự bước vào một

cửa hàng chuyên bản đồ hiệu. Dưới sự giới thiệu của người bán hàng, cô ta mặc thử một chiếc áo khoác lông chồn màu đó.

Đồ vừa khoác lên người, khi chất của cô ta liền nhanh chóng tăng lên một bậc.

Các nhân viên bán hàng hết lời khen tặng

"Chị gái, chị mặc bộ này trông trẻ hẳn ra."

"Đúng đó, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều."

"Bộ đồ này không được mặc trên người chị thì thật quá lãng phí."

Trần Hạ Lan cũng rất thích chiếc váy này.

Cô cười hỏi: "Cái váy này bao nhiêu tiền?". Nhân viên bán hàng đáp: "Không quá đắt, giả tầm sáu mươi ba triệu thôi."

Cái gì? Trái tim Trần Hạ Lan như rơi vào hãm bằng,

lạnh lẽo đến tận cùng.

Lương tháng của cô ta chỉ có hai mươi mốt triệu, mà đến nay vẫn chưa được nhận tiền.

Bây giờ trong tay chỉ còn chưa đến mười bảy triệu

Sáu mươi ba triệu là một con số thiên văn

đối với cô ta lúc này.

Cô ta thở dài cởi áo khoác ra: "Xin lỗi, tôi

không mua nữa."

Há?

Mấy người bán hàng vừa vây quanh khen

cô ta lập tức không vui

"Chị gái, bộ quân áo này thực sự rất hợp với

chi mà."

"Không mua thì sẽ tiếc lắm đấy!" Trần Hạ Lan nói: "Tôi sẽ về suy nghĩ thêm, chúng ta add zalo trước nhé"

"Tôi sẽ liên lạc lại với cô sau hai ngày nữa." Đây xem như một lời từ chối uyển chuyển

Nhưng mấy người bán hàng vẫn không buông tha

"Xin lỗi chị, nhưng hôm nay chị nhất định phải mua chiếc váy này.

"Ở đây chúng tôi có quy định, chỉ cần bạn mặc thử thì nhất định phải mua"

"Xin đừng làm chúng tôi khó xử:

Trần Hạ Lan có thể nhìn ra, nhóm người này đang muốn ép mua ép bản

Cô ta bất lực, chỉ đành nói ra sự thật.

"Xin lỗi, tôi không có đủ tiền... Cái gì?

Mấy nhân viên bán hàng nghe vậy liền bùng nổ ngay tại chỗ, bắt đầu tấn công cô ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.