*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Từ Nam Huyên lo lắng lên tiếng: "Nhưng Tập đoàn Diệp Linh chúng ta không như vậy mãi được, mỗi ngày đều thất thoát mấy chục tỷ.”
"Cái này cũng không có biện pháp." Từ Lam Khiết nói: "Bây giờ việc hoạt động của tập đoàn chúng ta không cần nữa.”
"Hiện tại Tiểu Diệp cũng không phải thần soái, chờ anh ấy thực hiện xong nhiệm vụ, chị liền để cho anh ấy ẩn lui."
"Cho dù chúng ta về trồng cây, chỉ cần có thể cùng anh ấy bình thản ở chung một chỗ thì chị cũng vô cùng hài lòng."
.....
Nhà họ Thiên.
Chiến thần Côn Luân này là giả, người này cũng chính là Sùng Chân.
Cho đến nay, kế hoạch của ông ta đã diễn ra suôn sẻ.
Ông ta đã thành công trong việc biến Thiên Hành Kiện thành con rối của riêng mình, và con rối này, hiện giờ cũng ngồi vững vị trí thần soái.
Kế tiếp, Chiến thần Côn Luân muốn Thiên Hành Kiện rời khỏi nhà họ Thiên, bắt đầu thành lập một lực lượng mới.
Lực lượng này, sẽ là hình thức sơ khai của vương phủ mới.
Sau đó, ông ta sẽ chuyển tài sản của Nhà họ Thiên từng bước vào lực lượng mới và mở rộng nó.
Xây dựng lại phủ thân vương chỉ trong vài ngày.
Ông ta sai người tìm Thiên Hành Kiện.
"Bố, người tìm con sao." Thiên Hành Kiện ngoan ngoãn dập đầu về phía Chiến thần Côn Luân.
Thiên Hành Kiện có thể có ngày hôm nay, toàn bộ đều là chiến thần Côn Luân ban cho.
Trong lòng anh ta đã coi Chiến thần Côn Luân là một vị thần hết lòng tin tưởng, tín ngưỡng đối với ông ta vô cùng thành kính.
Chiến thần Côn Luân gật đầu: "Hành Kiện, hiện giờ thành tựu của con đã không thể khinh thường, cũng nên rời khỏi Nhà họ Thiên.”
Ồ, vậy sao?
Thiên Hành Kiện ngu ngốc hỏi: "Bố à muốn đuổi con ra khỏi Nhà họ Thiên sao?"
Chiến thần Côn Luân lắc đầu: "Đứa trẻ ngốc, đương nhiên không phải."
"Hôm nay, bố đã đạt thành tựu Vương Cảnh, con cũng đảm nhiệm vị trí hộ quốc thần soái."
"Nhà họ Thiên chúng ta trong mắt người ngoài là quái vật khổng lồ, nhưng trên thực tế, quy mô kinh tế cùng sức mạnh quyền thế cũng chỉ có vậy."
"Tục ngữ còn nói hai hổ lớn khó ở chung một ngọn núi. Hai người chúng ta cùng ở Nhà họ Thiên nho nhỏ này, thật sự không thích hợp."
"Cho nên ta muốn con lập một nơi mới, tạo ra một lực lượng có thể so sánh thậm chí vượt qua Nhà họ Thiên."
Thiên Hành Kiện gật đầu: "Bố nói rất đúng, toàn bộ con đều nghe người. “
"Thế nhưng, muốn tạo ra một lực lượng mới, làm sao lại dễ dàng như vậy. ít nhất phải mất mười năm."
Chiến thần Côn Luân lắc đầu: "Thiên Hành Kiện, con còn nhớ phủ thân vương không?”
Thiên Hành Kiện gật đầu: "Đương nhiên nhớ, Phủ thân vương thời gian trước vừa bị thu giữ nhà, bố hỏi cái này làm gì.”
Chiến thần Côn Luân nói: "Hiện giờ gia tài của phủ thân vương đều bị thu giữ, công khai bán đấu giá.”
"Bố nghĩ con lấy được sản nghiệp của phủ thân vương, làm căn cơ của lực lượng mới."
"Con tạo ra lực lượng mới này, gọi là Chân Vương phủ đi."
Chữ "Chân" của Chân Vương phủ, lấy từ chữ "Chân" của Sùng Chân.
Chân vương phủ, so với tên phủ thân vương càng mạnh mẽ vang dội hơn, càng thêm uy lực.
Thiên Hành Kiện gật đầu: "Được rồi, bây giờ con sẽ bắt đầu thực hiện.”
Thiên Hành Kiện rời đi.
Anh ta vừa đi ra khỏi Nhà họ
Thiên, ngay sau đó nhận được điện thoại của Trần Hạ Lan.