Những chiến sĩ còn sống sót khác thấy vậy thì đều run rẩy, họ cảm nhận được nguy cơ của cái chết, càng không dám đứng ra làm chứng.
Chỉ sợ bọn họ còn chưa nói ra sự thật thì đã bị giết tại chỗ.
Ý hận trong lòng Diệp Huyền dâng lên ngập trời, anh chỉ hận mình không thể tự mình ra tay trước mặt mọi người mà lộ ra thực lực của cường giả Vương Cảnh, không thể tự tay xé nát Thiên Hành Kiện.
Thiên Hành Kiện duỗi lưng một chút lười biếng: “Được rồi, bây giờ nói chuyện chính đi. Lô đất của Tập đoàn Diệp Linh này, quân bộ muốn trưng dụng. Tòa nhà Tập đoàn Diệp Linh có hai phương án xử lý. Đầu tiên là lập tức phá dỡ, các người không chiếm được một đồng nào, thứ hai, tôi đưa ra giá 20 triệu, các người bán cho chúng tôi.”
Đồ mơ tưởng hão huyền!
Thái độ Diệp Huyền Tần quyết tuyệt, Tập đoàn Diệp Linh là nhân chứng cho tình yêu của anh và Từ Lam Khiết, là điểm mấu chốt cuối cùng của anh, những người khác không được chà đạp lên nó.
Thiên Hành Kiện: “Đây là quân lệnh, không thể do anh quyết định được!”
Anh ta đã thực hiện một bước tiến lớn và dẫn đội ra ngoài. Bên ngoài tập đoàn Diệp Linh, đã tập hợp một số lượng lớn các công cụ và phương tiện phá dỡ.
Anh ta vung tay lên: “Quân bộ chính thức trưng dụng đất của Tập đoàn Diệp Linh. Theo lệnh quân sự, tòa nhà tập đoàn bị phá hủy. Ai dám ngăn trở, thì chính là vi phạm quân lệnh, chắc chắn sẽ giết không tha!”
“Tháo dỡ đi!”
Ầm ầm!
Các loại máy móc phá dỡ lập tức vang lên, bọn họ thật sự muốn tháo dỡ tòa nhà tập đoàn.
Trình Hạ Vũ vội vàng khóc: “Làm sao bây giờ? Tòa nhà lần này thật sự không giữ được. Ô ô ô, đây chính là tâm huyết chung của chúng ta.”
Từ Lam Khiết nói: “Đừng khóc, chỉ cần Huyền Tần có thể bình an, thì một tòa nhà có tính là cái gì.”
Diệp Huyền Tần an ủi: “Được rồi, Tiểu Ngư nhi, yên tâm đi.”
“Hôm nay có tôi, ai cũng không phá được tòa nhà của tập đoàn”
Từ Lam Khiết vội vàng nắm lấy tay Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần, anh đừng ra tay nữa. Hiện tại Thiên Hành Kiện chính là một tên điên, anh ta thật sự dám chém chết người rồi mới báo cáo.”
Diệp Huyền Tần vỗ vỗ vai cô: “Yên tâm đi. Anh còn có một lá bài cuối chưa ra.”
Anh đi lên phía trước và gầm lên giận dữ: “Tất cả dừng lại cho tôi! Kiếm Long Vương ở đây, xuất hiện thay quốc chủ! Ai dám không nghe lời, nhất định giết không buông tha!”
Kiếm Long Vương xuất hiện, sắc trời đất biến đổi, mây đen che mặt trời, rcó một luồng khí thế mạnh mẽ phát ra.
Sắc mặt mọi người ở đây, cũng đều trắng bệch, sau đó cùng nhau quỳ xuống.
Ngay cả Thiên Hành Kiện cũng không ngoại lệ. Kiếm Long Vương, là đại diện cho quốc chủ, anh ta có thể chém giết bất kỳ người nào ngoại trừ quốc chủ, mà không cần trị tội.
Kiếm Long Vương, là biểu tượng của quyền thế cao nhất đại hạ, thấy kiếm này như gặp quốc chủ, mọi người nhất định phải bái lạy!
Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên cực kỳ vui mừng đến phát khóc.
Làm thế nào họ lại quên thanh kiếm long vương của anh rể.
Có kiếm Long Vương, đừng nói Thiên Hành Kiện là thần soái.
Cho dù là bố anh ta Chiến thần Côn Luân, cũng chỉ có thể nghe lời theo.
Thế nhưng, giờ phút này Thiên Hành Kiện cũng không có chút hoảng sợ.
Ngược lại nhìn Kiếm Long Vương, hai mắt anh ta nóng rực vô cùng.
Anh ta đã sớm thèm thuồng muốn có được kiếm Long Vương này rồi.
Kiếm Long Vương, là tiêu chuẩn của thần soái.
Nếu Thần soái không có kiếm Long Vương, thì cũng thực sự vô dụng.
Trước đây anh ta cũng đã nói ra lo lắng này với bố, lo lắng Diệp Huyền Tần sẽ lấy kiếm Long Vương để đè ép bản thân anh ta.
Chiến thần Côn Luân trả lời ông ta có biện pháp lấy được kiểm Long Vương, tặng cho Thiên Hành Kiện.
Bây giờ, thanh kiếm này đã xuất hiện, Chiến thần Côn Luân cũng nên ra tay.
Thiên Hành Kiện lập tức gọi điện thoại liên lạc với Chiến thần Côn Luân, nói rõ tình huống nơi này cho Chiến thần Côn Luân nghe.
Chiến thần Côn Luân nói: “Bố sẽ đến sau.”
“Yên tâm, hết thảy mọi chuyện đều nằm trong ta.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Thiên Hành Kiện cuối cùng cũng buông xuống.