Gia Bằng cười lạnh: “Nhậm Tiền, cô nghe rõ cho tôi.”
“Hoặc là để nữ phục vụ liếm sạch sẽ giày cho tôi rồi xin lỗi. Hoặc là cô ở lại với tôi đêm nay. Bằng không, tôi chỉ cần nói một câu là cô đừng hòng làm việc ở quân y nữa!”
Móng tay của Nhậm Tiền đã ghim vào trong da thịt.
Cô biết rằng với năng lực của công ty dược Nhân Hoà, cô thực sự có thể không thể ở lại trong ngành dược được nữa.
Nhưng dù là ở với hắn một đêm, hay là để cô phục vụ liếm giày, cô đều không làm được.
Điều đó sẽ khiến lương tâm cô cắn rứt cả đời.
Cuối cùng, cô nghiến răng đưa ra quyết định: “Lão Bằng, không bằng ông cho tôi thể diện, chúng ta cùng lùi một bước. Đầu tiên tôi sẽ thay mặt cô nhân viên này xin lỗi ông, và để xin lỗi, tôi xin phép gửi ông 35 tỷ.”
Nói xong, Nhậm Tiền rút séc ra và viết hàng dài những con số.
Gia Bằng liếc một cái, vẻ mặt khinh thường: “Cô đang coi thường tôi đúng không?”
“Lão Bằng, 35 tỷ vẫn chưa đủ sao?”
“Ngày hôm nay, hoặc là đi với tôi, hoặc là liếm giày, đương nhiên, nếu đổi lại là cô liếm cũng được, ha ha ha!”
Nhậm Tiền bị ép vào ngõ cụt, nhắm mắt nghiến răng chịu đựng
Cô phục vụ không chịu được nữa, thì thầm khóc nói: “Cô chủ, cô vẫn luôn rất tốt với tôi, tôi… không muốn vì mình mà làm liên luỵ đến cô. Tôi liếm, tôi tự nguyện liếm giày.”
Vừa nói, nhân viên phục vụ vừa từ từ quỳ xuống đất.
“Đứng lên!” Nhậm Tiền đỡ lấy nhân viên phục vụ, “Không cần quỳ xuống trước ông ta!”
“Lão Bằng, hôm nay ông nhất định phải tuyệt tình đến thế sao?”
Gia Bằng đắc thắng nói, “Đúng vậy, tôi tuyệt tình như vậy đấy, cô làm gì được tôi?”
Nhậm Tiền nói: “Được, được, vậy tôi cũng không dám ở lại ngành dược nữa. Các ông đi đi, nơi này không chào đón các ông!”
Gia Bằng cười càng lạnh hơn: “Đá cô ra khỏi ngành y cũng chỉ là một việc quá dễ dàng. Tôi sẽ khiến cô ở cái tỉnh Hà Sơn này sống không bằng chết!”
Nhậm Tiền như đóng băng, toàn thân lạnh buốt.
Tất cả nguồn nhân lực của cô, đều là ở tỉnh Hà Sơn.
Rời Hà Sơn rồi, cô cũng không còn là gì nữa.
Gia Bằng không phải là đẩy cô vào ngõ cụt, mà chính là ném cô rơi khỏi vách đá!
Gia Bằng cười lớn, ngạo nghễ rời đi, nói: “Tôi cho cô thời gian một đêm, suy nghĩ cho kỹ càng.”
Lúc này, Diệp Huyền Tần đột nhiên nói: “Đứng lại, tôi đã cho ông đi hay chưa?”
Một câu nói ra, tất cả ánh mắt của mọi người đều phải tập trung vào anh.
Phát hiện ra người vừa nói là một thanh niên trông rất bình thường, ai nấy đều thay anh đổ mồ hôi lạnh.
Tên này là ai vậy, ngay cả Nhậm Tiền cũng không dám khiêu khích Gia Bằng, vậy mà anh lại dám nói lung tung!
Ai cho anh ta dũng khí như vậy!
Nhậm Tiền nhìn Diệp Huyền Tần, cảm thấy kích động.
Trước giờ anh ta luôn lạnh lùng với mình, vậy mà nay là lần đầu tiên lại chủ động giúp mình!
Nói không cảm động chắc chắn là giả!
Nhưng rất nhanh, sự kích động của cô đã bị hiện thực phũ phàng dập tắt.
Năng lực của Diệp Huyền Tần lớn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở Lâm Hải mà thôi.
Mà ảnh hưởng của Nhân Hoà lại trải rộng khắp đất nước, thậm chí là cả thế giới.
Diệp Huyền Tần… có thể là đối thủ của Gia Bằng sao?
Cô không muốn Diệp Huyền Tần bị liên luỵ, đành nói nhỏ: “Anh Tần, anh đừng xen vào chuyện này, bên kia không dễ xử lý đâu.”
Diệp Huyền Tần nói: “Cảm ơn cô, đã giúp tôi loại bỏ một vài con sâu làm rầu nồi canh thế này.”
Đến cả cảm ơn mà cũng lạnh lùng.
Nhậm Tiền nghe không hiểu, Diệp Huyền Tần nói vậy là có ý gì?
Gia Bằng nhìn từ đầu đến chân đánh giá Diệp Huyền Tần, thấy anh mặc quần áo bình thường, hoàn toàn không coi anh ra gì.
“Con mẹ nó, mày là ai? Chỗ này đến lượt mày nói à?”
Diệp Huyền Tần không để ý tới hắn, trực tiếp lôi điện thoại ra gọi: “Lương Trung, mau cút đến khách sạn Thuỷ Cung cho tôi!”
Hai chữ “Lương Trung” này khiến mọi người cả kinh!
Lương Trung là ai ư? Bác sĩ nổi tiếng Đại Hạ, chủ tịch của Công ty dược Nhân Hoà!
Nhưng cậu thanh niên này không những gọi trực tiếp tên anh, mà còn ra lệnh cho anh “cút” tới khách sạn.