Từ Huy Hoàng giơ tay sờ sờ trán Diệp Huyền Tần: “Đứa trẻ này, không có sốt mà sao lại nói linh tinh cái gì vậy chứ.”
“Huyền Tần, tửu lượng của con không ổn rồi, mới uống có một chút mà đã mơ hồ rồi.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Bố có thể sỉ nhục nhân cách của con nhưng tuyệt đối không thể sỉ nhục tửu lượng của con.
Đây là điều bất kính lớn nhất đối với “ý chí” của con.
Ý chí là linh hồn của một quân nhân!
“Bố, con kính bố thêm một ly. Những năm nay, bố đã vất vả chèo chống ngôi nhà này rồi.” Diệp Huyền Tần cười híp mắt, cầm cốc rượu lên.
Một câu nói khiến cho trong lòng Từ Huy Hoàng như được rót đầy mật, ngọt ngào: “Huyền Tần, vẫn là con hiểu bố, uống!”
Trong lòng ông thầm nghĩ: Thằng nhóc thối, lần trước bố bị con chuốc say, hôm nay nhất định phải tìm lại thể diện!
Hai người không ngừng cụng ly rót rượu.
Sau nửa giờ, Từ Huy Hoàng đã bắt đầu ngồi không vững, lảo đảo muốn ngã.
Mà Diệp Huyền Tần vẫn vững vàng bất động, mặt không đổi sắc, không có nửa điểm say.
Từ Huy Hoàng run run tay cầm cốc rượu lên, nói: “Huyền Tần, nào…làm cốc nữa…”
Diệp Huyền Tần vội nói: “Bố, bố tha cho con đi, con thực sự không uống nổi nữa.”
“Để hôm khác con lại cùng bố phân cao thấp.”
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Diệp Huyền Tần là đang chừa cho Từ Huy Hoàng bậc thang để bước xuống, lấy lại mặt mũi.
Từ Huy Hoàng gật gật đầu: “Được, tha cho tiểu tử con một lần…Tửu lượng của bố….con không thể nào so được đâu.”
Ông đứng dậy chuẩn bị về phòng ngủ.
Kết quả vừa dùng sức một cái, ông nấc lên một tiếng rồi ngã xuống sô pha, bất tỉnh nhân sự.
Từ Lam Khiết tức giận đấm Diệp Huyền Tần một cái: “Anh nhìn anh xem, lại chuốc say bố em rồi, anh là có ý gì vậy hả!”
“Không thể nhường cho bố em, để ông ấy uống ít một chút sao!”
Diệp Huyền Tần cười ngây ngô nhìn Từ Lam Khiết: Chính là thích nhìn thấy bộ dạng tức giận của em, thật đẹp.
Lý Khả Diệu vội vàng đánh thức Từ Huy Hoàng: “Tửu lượng của bản thân đến đâu chẳng nhẽ trong lòng lại không có tính toán sao? Tửu lượng của Huyền Tần, ông có thể so được sao?”
“Còn làm bố vợ của người ta nữa đấy, có chút nào giống người làm bố vợ không hả, mất mặt chết đi được.”
Nhìn hai đôi vợ chồng hạnh phúc này, trong lòng Trình Hạ Vũ có chút mất mát, trống rỗng.
Đến lúc nào cô mới có thể tìm thấy một nửa của mình đây?!
Nói thực, dáng người Trình Hạ Vũ rất xinh đẹp, tính cách hòa đồng, người theo đuổi cô ấy xếp thành hàng dài.
Nhưng gặp được một người như long phượng giữa bầy gà như Diệp Huyền Tần này, cô ấy làm sao có thể động tâm với những người phàm phu tục tử chứ!
…
Ngày kế!
Là sinh nhật 23 tuổi của Từ Lam Khiết.
Theo tập tục trong thôn, 23 tuổi là lễ trưởng thành, vô cùng quan trọng, phải tổ chức đặc biệt linh đình!
Mới sáng sớm, người trong nhà đã vô cùng bận rộn sắp xếp mọi thứ.
Người cần trang điểm thì trang điểm, người cần gọi điện thoại liên lạc bạn bè thì liên lạc.
Từ Huy Hoàng bấm gọi đến điện thoại của bố mình, Từ Hiên Lâm.
Mặc dù lúc trước hai nhà đã xích mích không hề vui vẻ, dường như còn sắp trở mặt thành thù.
Nhưng quan hệ cha con ruột, sao có thể bảo cắt đứt là cắt được chứ.
Hơn nữa, lễ trưởng thành, ông nội là đại diện trưởng bối, nhân vật chủ chốt, nhất định phải đến mới được.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Từ Huy Hoàng nói: “Bố, bữa tiệc tổ chức lễ trưởng thành cho Lam Khiết đã đặt xong rồi, chính là ở khách sạn Thủy Cung.”
“Bố thấy con nên đi đón bố với anh cả hai là bố và anh cả tự mình tới thì được?”
Từ Hiên Lâm lạnh giọng nói: “Ta vẫn còn chút việc, không đến được đâu.”
“Cái gì?” Từ Huy Hoàng nhất thời nóng nảy: “Bố, bố là ông nội của Lam Khiết, là đại diện trưởng bối, sao bố có thể không tới được chứ.”
“Còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn lễ trưởng thành của Lam Khiết chứ?”
Từ Hiên Lâm nói: “Nhà Trần Uyên muốn mời cơm người của công ty dược Nhân Hòa, chỉ đích danh chúng ta phải tới bồi.”
“Công ty dược Nhân Hòa và nhà Trần Uyên đều có bối cảnh quân đội, bọn ta không thể đắc tội được bên nào, nhất định phải tới.”
Từ Huy Hoàng sửng sốt: “Nhà Trần Uyên sao lại có thể bắt mối với công ty dược Nhân Hòa rồi?””