Tuyết Hoa nhận cuộc gọi: “Anh Việt, anh đang ở đâu đấy, sao vẫn chưa thấy tới.”
Chu Việt nói: “Anh đến rồi mà, anh đang ở tầng 2 đợi mọi người đây, em với mọi người đang ở đâu đấy?”
Tuyết Hoa nói: “Em đang ở phòng kim chi ngọc diệp đây.”
Chu Việt kinh ngạc nói: “Sao mọi người lại đến phòng đó? Mau ra đây đi, đó không phải là nơi chúng ta có thể vào đâu.”
Tuyết Hoa bật cười một tiếng: “Anh Việt, anh giả vờ cũng thật quá đấy, suýt nữa thì em tin rồi.”
“Anh đừng giấu em nữa, em biết điều bất ngờ anh nói chính là đặt căn phòng kim chi ngọc diệp này rồi.”
Chu Việt bối rối.
Mình làm gì có tư cách đặt phòng kim chi ngọc diệp chứ, chắc là hiểu nhầm gì rồi.
Có điều, vì Tuyết Hoa đã nói như thế rồi nên anh ta cũng không ngại hiểu lầm đến cùng. Như thế càng có thể thể hiện năng lực của anh ta, hạ gục Tuyết Hoa.
Anh ta cười cười: “He he, thế là bị em phát hiện ra rồi, vốn dĩ muốn tạo bất ngờ cho em mà. Mọi người cứ đợi ở đấy, anh qua ngay đây.”
Cúp điện thoại, Tuyết Hoa khinh thường nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần, nói: “Hừ, rõ ràng là phòng anh Việt đặt, lại nói là mình đặt, không biết xấu hổ.”
bác gái cũng hùa theo chế giễu: “Nghèo không đáng sợ, đáng sợ là vừa nghèo vừa không có chí khí. Giờ thì khác gì tự vả mặt mình đâu.”
Cả nhà Từ Lam Khiết ngạc nhiên.
Đây thực sự là do Chu Việt đặt? Diệp Huyền Tần nhận vơ?
Huyền Tần làm sao có thể làm việc như này được chứ.
Bà ngợi chủ động đứng ra giải vây, nói sang chuyện khác: “Từ Huy Hoàng, bố con đâu? Lễ trưởng thành của Lam Khiết, bố con sao có thể không đến được chứ?”
Từ Huy Hoàng ấp úng nói: “Bố con ốm rồi, bố con đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, không đến được.”
“Xì.” Bác cả nói: “Ốm rồi? Cậu định lừa ai chứ. Ai mà không biết người nhà anh đều coi thường anh, rõ ràng là không nể mặt cậu nên mới không muốn đến. Hừ, mấy ông lớn đây miễn cưỡng đến đây là đã đủ lắm rồi.”
Lời nói dối bị vạch trần, sắc mặt Từ Huy Hải tái mét, không cả dám ngẩng đầu lên.
Lúc này, Chu Việt mới khoan thai bước đến.
“Xin lỗi, xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi, nãy vừa có chuyện đột xuất nên đến muộn chút.”
Tuyết Hoa làm nũng nói: “Anh Việt, anh vừa đi đâu thế?”
Chu Việt nói: “Anh vừa mới đi chuẩn bị quà sinh nhật cho em còn gì.”
Đôi mắt Tuyết Hoa đột nhiên sáng lên: “Quà sinh nhật? Chuẩn bị lâu như thế, chắc chắn lại là một bất ngờ lớn nữa rồi, em mong chờ quá đi.”
bác gái mở miệng nói: “Chu Việt, con có quen người này không?”
Bà ta chỉ vào Diệp Huyền Tần.
Chu Việt nhìn Diệp Huyền Tần, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại gặp anh ta ở đây.
Đều tại tên này, giật dây người của công ty dược Nhân Hòa phá bỏ Chu gia trang, hại mình bị Trần Tiến Hà mắng.
Cục tức này nhất định phải xả ra.
Anh ta nói với giọng điệu kì lạ: “Quen ạ, đương nhiên là quen. Anh ta không phải là bạn tù của Chu Tuấn Bình sao, hôm qua bọn con còn cùng nhau uống rượu nữa đó.”
Bác gái tò mò hỏi: “Chu Tuấn Bình? Đó là ai?”
Chu Việt nói: “Mọi người chắc chắn biết Chu Tuấn Bình. Câu nói ‘Làm công là không thể nào làm công’ chính là do Chu Tuấn bình nói đó ạ.”
Ha ha!
Mọi người đều cười ồ lên.
Tên Chu Tuấn Bình đó là tôm tép nhãi nhép nổi danh đây mà, chỉ giống như con chuột băng qua đường.
Tên Diệp Huyền Tần này, một tội phạm cải tạp cũng chỉ xứng kết giao với loại người đó thôi!
Chu Việt cười nói: “Diệp Huyền Tần, tôi thật sự ngưỡng mộ anh đấy, có bạn là người nổi tiếng!”
Mọi người bật cười to hơn.
Cả nhà Từ Lam Khiết đầu cúi gằm xuống bàn.
Hôm này là ngày xấu hổ hơn bao giờ hết.
Diệp Huyền Tần đột nhiên nhàn nhạt nói: “Chu Việt, cậu có quen em gái của Chu Tuấn Bình, Chu Linh Thu không? Tôi thường nghe Linh Thu nhắc đến cậu, hay là, tôi gọi em ấy đến chung vui cùng nhé.””