Chiến Thần Phong Vân

Chương 165



Vừa nhắc đến “Chu Linh Thu”, Chu Việt lập tức chột dạ.

Anh ta và Chu Linh Thu đã sớm đính hôn rồi, Chu Linh Thu cứ quấn lấy anh ta.

Nếu để cô ta biết được mình đang theo đuổi người phụ nữ khác sau lưng cô ta, chắc chắn cô ta sẽ làm loạn cả trời lên. Đến lúc đó không tránh được bị ăn đòn.

Anh ta trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần, vội vàng chuyển đề tài: “Hôm nay là sinh nhật Tuyết Hoa, chúng ta không nên nhắc đến tên tội phạm cải tạo kia, không may mắn. Đúng rồi Tuyết Hoa, em xem quà anh chuẩn bị cho em này, xem có thích không?”

Sau đó, anh ta lấy ra chiếc nhẫn kim cương 3 carat đẹp đẽ, cao quý, diễm lệ.

Đôi mặt Tuyết Hoa đột nhiên sáng lên: “Oa, đẹp quá.”

Thế hệ trẻ đang có mặt ở đấy cũng bị chiếc nhẫn kim cương thu hút, ai cũng nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Chiếc nhẫn kim cương này ít nhất cũng phải 3 carat, trị giá cũng phải hai, ba tỷ đó.”

“Anh rể có tâm quá, ngưỡng mộ chị Hoa quá đi à.”

“Nếu có ai đó tặng em chiếc nhẫn kim cương to thế này, em sẽ gả cho anh ấy ngay lập tức.”

Chu Việt cười nói: “Tuyết Hoa, em có thích không?”

Tuyết Hoa cười tít mắt: “Thích ạ, thích ạ. Anh đeo lên tay cho em đi.”

“Được.” Chu Việt cười đeo nhẫn lên cho Tuyết Hoa.

Tuyết Hoa còn cố ý quơ quơ ngóng tay trước mặt Từ Lam Khiết, vẻ mặt khoe khoang.

Chu Việt lại nói với bác gái: “Bác gái, những năm này bác đã vất vả chăm sóc cho Tuyết Hoa rồi. Sinh nhật của Tuyết Hoa cũng là ngày khổ của bác, hôm nay bác nên là nhân vật chính mới đúng. Đây là quà con tặng tặng bác, mong bác nhận cho con.”

Chu Việt lấy ra một trục cuốn, đưa cho bác gái.

Bác gái ngạc nhiên và vui mừng: “A! Bác cũng có quà à? Đây là gì thế?”

Bà ta cẩn thận mở ra.

Chu Việt nói: “Đây là bức “Cảnh đẹp Xuân Giang” của Đường Bá Hổ, hôm qua cháu vừa mới đấu giá được, trị giá gần hai tỷ đó.”

“Cái gì!” Bác gái sửng sốt: “Tranh của Đường Bá Hổ, trị giá 2 tỷ. Con hôm nay đã tiêu hơn năm tỷ cho nhà bác rồi… Chu Việt, làm con tốn kém rồi.”

Chu Việt nói: “Chỉ cần bác gái và Tuyết Hoa vui thì chút tiền đó có là gì đâu ạ.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bác gái chiêm ngưỡng bức tranh, hết lời khen ngợi Chu Việt.

Mấy thanh niên ở đó cũng túm lại xem bức tranh, khen không dứt miệng.

Bác cả cũng lấy ra một món quà, đưa cho Tuyết Hoa: “Tuyết Hoa, bác cả cũng không biết cháu thích gì. Nghe nói gần đây không ít các bạn trẻ tranh nhau đi mua bộ mỹ phẩm mới của Estee Lauder. Bác cả mới nhờ vào quan hệ để lấy cho cháu một bộ, mong là cháu thích.”

Tuyết Hoa kết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác: “Cảm ơn bác cả, cháu thích bộ này từ lâu lắm rồi, nhưng đây là bản giới hạn, có tiền cũng chưa chắc mua được. Vẫn là bác cả có bản lĩnh, sau này cháu cũng muốn có sự nghiệp như bác cả.”

Bác cả cười cười gật đầu: “Được, hôm nào bác sẽ nói với đơn vị, cháu có thể đến đơn vị bác làm.”

“Đúng rồi Lam Khiết, đây là quà bác tặng cháu. Cháu là người kinh doanh, người ta thường nói thương trường như chiến trường, kinh nghiệm rất quan trọng, bác đặc biệt mua cho cháu cuốn “Kinh nghiệm kinh doanh” này, cháu có thể học theo quyển sách này.”

Quyển sách năm mươi nghìn này so với bộ mỹ phẩm giới hạn bảy trăm triệu kia thì quả thực quá keo kiệt rồi.

Đây không tính là món quà mà là một sự sỉ nhục.

Mặc dù trong lòng Từ Lam Khiết có cảm xúc lẫn lộn nhưng cô vẫn lễ phép nhận lấy: “Cảm ơn bác cả.”

Bác gái bổng nhiên nói: “Khả Diệu, Chu Việt và bác cả đều tặng quà cho Tuyết Hoa rồi, các người chuẩn bị quà chưa thế?”

Khả Diệu ấp a ấp úng không nói lên lời.

Chị cả không nói với họ rằng Tuyết Hoa cũng tổ chức sinh nhật nên bọn họ đâu có chuẩn bị quà sinh nhật gì đâu.

Hơn nữa, hôm nay chủ yếu là tổ chức lễ trưởng thành cho Từ Lam Khiết, đáng lẽ nên là bọn họ tặng quà cho Lam Khiết mới đúng chứ.

Bà ta rõ ràng là đang cố ý làm bọn họ xấu hổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.