Chiến Thần Phong Vân

Chương 1690: Quân đoàn dã thú





Lúc này Hồ Vương rỗng giận một tiếng với ngọn núi Thần: "Grừ grừ grừ!"

Trong chớp mắt, quân đoàn dã thú từ trên ngọn núi Thần ló đầu ra, đằng đẳng sát khí nhìn người của Quản ti Linh. Thậm chí có một con vượn có bắp tay khổng lồ ôm lấy bảy tám trăm cần đá, ném đến hướng của Lý

Lặng.

May là ông ta phản ứng kịp thời, nếu không nhất định sẽ bị đè thành thịt nát.

Người của Quản ti Linh thiếu chút nữa dọa cho đái ra quần

Mẹ nó đây là tình huống gì vậy chứ.

Những con dã thú này có kích thước gấp vài lần những con đã thủ bình thường.

Hơn nữa lại còn hung dữ mạnh mẽ dị thường, đe dọa bọn họ, mối đe dọa mà nó mang lại cho bọn họ mạnh hơn mối đe dọa do con người gây ra.

Lý Lặng điên cuồng nuốt nước miếng, cổ trấn định nói: "Mọi người đừng kinh hoảng.""Hàng năm bọn chúng đều được bồi bổ bằng linh khí, lớn hơn những con cùng loài một chút cũng bình thường thôi." "Thế nhưng, bọn họ cũng có ưu thế dáng người lớn hơn một chút, sẽ không uy hiếp được chúng ta." "Tiếp tục tiến về trước!"

Lý Lặng dẫn đầu, mọi người tiếp tục tiến về trước. Quân đoàn dã thú đã giận dữ, rối rít có hành động.

Kết quả mới vừa đi một bước,

Đỉnh núi với giữa sườn núi, dã thú rối rít nhảy xuống núi tới, làm thành một bức tường phòng vệ.

Bọn họ từng bước ép sát Quản ti Linh,

Mỗi lần đi một bước, trời đất hỗn loạn, mưa gió biến sắc.

Vô số đá lớn, bị bọn họ nghiền đến vỡ nát.

Người của Quản ti Linh đó nào còn dám tiến về phía trước nửa bước,

Điên cuồng Rối rít thụt lùi chạy trốn.

Lý Lặng hô: "Thần Soái, làm phiền ngài cho những dã thú này lui ra, để cho chúng tôi lên núi."

Diệp Huyền Tần cân nhắc nói: "Lý Lặng, mấy người có phải đang ức hiếp người quá đáng không." "Tôi đã đem ngọn núi Thần này nhường cho mấy người, coi như là đã hết tình hết nghĩa." "Mà bây giờ mấy người không có bản lãnh lên núi, lại còn cầu xin tôi giúp mấy người lên núi?" "Thật sự nghĩ Thần Soái tôi dễ bắt nạt hay sao?”"Còn nữa, những quân đoàn đã thú này là người bảo vệ ngọn núi Thần, cũng không thuộc về sự quản lý của chúng tôi." "Bọn họ, không nghe tôi."

Cậu...

Lý Lặng cắn răng nghiến lợi,

Ông ta rốt cuộc biết đã biết vì sao Diệp Huyền Tần lại sảng khoái đem ngọn núi Thần giao cho mình như vậy,

Cậu ta biết rõ bản thân ông không lên được ngọn núi Thần!

Diệp Huyền Tần hùng hổ dọa người nói: "Tôi nhớ Quản ti Linh có điều quy định. "Cho dù là bất kỳ ai phát hiện linh vật, nộp lên Quản ti Linh, Quản ti Linh sẽ trả mười phần linh vật để làm phần thưởng. "Hôm nay tôi đã đem ngọn núi Thần giao cho mấy người phụ trách, làm phiền ti trưởng Lý trích lấy mười phần linh vật trên ngọn núi Thân này, tặng cho chúng tôi." "Bây giờ tôi cần dùng gấp.

Mẹ

Mẹ nó uy hiếp cái gì chứ.

Lý Lặng lúc này mới ý thức được, mình bị Diệp Huyền Tần gài bẫy.

Bây giờ ông ta đã leo lên lưng hổ rồi thì khó xuống Đám người Độc Lang cũng cười, ánh mắt giễu cợt nhìn Lý Lặng.Người này thật đúng là không biết trời cao đất rộng,

Lại mơ mộng hão huyền muốn đấu trí so dũng khí với anh trai cậu.

Ai chẳng biết anh ấy tâm trí như yêu quái, bạn đi một bước thì anh ấy đã tính toán đến mười bước phía sau rồi.

Bây giờ tốt lắm, Diệp Huyền Tần đã chuyển bị động thành chủ động.

Nếu như Lý Lặng không theo quy định, trích mười phần linh vật trên ngọn núi Thần cho Diệp Huyền Trân,

Thì lúc đó dù cho Diệp Huyền Tần chém anh ta, cũng không có người nào dám nhiều lời.

Lý Lặng đã bị Diệp Huyền Tần dồn đến ngõ cụt.

Ở chân núi đã gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.

Trên sườn núi lưng tựa ngọn núi Thần,

Một bóng đen đang bò nhanh lên đỉnh núi.

Không sai,

Chẳng qua là một bóng người, cũng không có thực thể.

Bóng dáng lặng yên không một tiếng động, một đường leo đến đỉnh ngọn núi Thần.

Trên đỉnh núi, chỉ còn lại Vương Lập Thành và một chiến sĩ canh gác.

Những người khác đã sớm đi xem náo nhiệt bên dưới.

Bóng người kia chậm rãi đến gần chiến sĩ canh gác, không khiến đối phương phát hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.