Chiến Thần Phong Vân

Chương 177



Từ trước đến giờ, bọn họ đều muốn gả Từ Lam Khiết cho Phương Ngạn, rồi dùng năng lực của nhà họ Phương, để vực dậy nhà họ Từ.

Nhưng bây giờ nhà họ Phương đã tiêu tùng rồi, mà Từ Lam Khiết lại âm thầm phát triển lớn mạnh đến mức như vậy, thậm chí còn chuẩn bị thành lập công ty, sắp sửa đuổi kịp nhà họ Phương lúc ở thời kỳ đỉnh cao!

Thế gian vô thường, tạo hóa trêu ngươi mà.

Cả hai người dần cảm thấy hối hận, hôi hận vì đã làm những điều không đúng với gia đình Từ Lam Khiết.

Nếu không, bây giờ bọn họ chắc chắn cũng có thể nhận được một số cổ phần, chứ không phải mắc nhợ gia đình Từ Lam Khiết đến ba mươi lăm nghìn tỷ!

Lễ trưởng thành sắp sửa kết thúc rồi.

Sau khi tiễn người thân và bạn bè đi, Lý Khải Diệu lấy lại chìa khóa xe, ném cho Từ Huy Hoàng.

“Huyền Tần à, nhà chúng ta không đủ phòng, mẹ tạm thời sắp xếp bà ngoại ở trong phòng của tụi con.”

“Con và Lam Khiết tìm phòng khách sạn ở ngoài ngủ lại một đêm đi.”

Sau đó không cho hai người cơ hội phản bác, kéo bà ngoại và Từ Huy Hoàng lên xe rời đi.

Đợi đi xa rồi, Từ Huy Hoàng mới thì thầm: “Lam Khiết, sao không cho hai chúng nó về nhà ngủ vậy, bà và mẹ ngủ chung một phòng, tôi ngủ trên sô pha, Lam Khiết và Huyền Tần có thể ngủ trong phòng của chúng ta mà.”

Lý Khải Diệu trừng mắt nhìn Từ Huy Hoàng: “Tôi thật nghi ngờ trong đầu của ông có phải chỉ toàn keo dán thôi không, chút chuyện nhỏ này mà cũng nhìn không ra.”

“Tôi hỏi ông, Huyền Tần đã ở nhà chúng ta mấy tháng rồi, nhưng mà bụng của Lam Khiết vẫn chưa có động tĩnh gì, ông không cảm thấy có gì kỳ lạ sao?”

Từ Huy Hoàng trầm tư suy nghĩ: “À à, vậy chúng ta nên tìm bác sĩ kiểm tra cho Lam Khiết thử xem.”

“Thôi quên đi, ngốc chết mất.”

Mặt Lý Khải Diệu đen thui: “Ý của tôi là, hai người trẻ tuổi sống chung dưới một mái nhà với chúng ta, khó mà có con được.”

“Để chúng nó ra ngoài tận hưởng thế giới của hai người, thì không cần phải lo nghĩ quá nhiều như vậy.”

Từ Huy Hoàng giống như bừng tỉnh: “Ồ, Khải Diệu à, vẫn là bà chu đáo tỉ mỉ nhất.”

Bà ngoại cũng nói: “Khải Diệu à, chuyện này quả thực con nên nhắc nhở Lam Khiết.”

“Mẹ bây giờ vẫn chưa già lắm, đợi đứa nhỏ sinh ra rồi, mẹ còn có thể trông chừng giúp các con.”

“Hôm nào mẹ phải đích thân nói chuyện này với Lam Khiết mới được.”

Lý Khải Diệu cười nói: “Mẹ à, từ nhỏ Lam Khiết đã nghe lời mẹ, nhiệm vụ này đành phải giao cho mẹ vậy.”

Trước cổng khách sạn Thủy Cung.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, trong lòng Diệp Huyền Tần tràn đầy phấn khích, muốn cười nhưng lại không dám cười, nhẫn nhịn đến là khó chịu.

Anh giả vờ tỏ vẻ ngây thơ: “Haiz, mẹ chúng ta cũng thật là, vì muốn sớm được ôm cháu mà không từ thủ đoạn.”

“Lam Khiết, mặc dù anh cũng rất muốn giúp mẹ toại nguyện, nhưng mà anh vẫn tôn trọng sự lựa chọn của em.”

Từ Lam Khiết trợn tròn hai mắt: “Thôi đi, anh đừng có làm màu nữa, trong lòng lúc này chắc đang nở hoa rồi chứ gì.”

“Vẻ mặt của anh đã thể hiện suy nghĩ trong lòng anh rồi!”

“Hả?” Diệp Huyền Tần hơi kinh ngạc, lập tức đanh mặt nói: “Anh không có… đừng nói bậy… không phải đâu!”

Phủ nhận ba lần liên tiếp!

Đường đường chỉ huy Diệp Huyền Tần, bất kể là bày mưu tính kế, hay ra trận giết địch, mặt cũng không hề đổi sắc.

Nhưng đối diện với chuyện tình cảm, anh vẫn còn rất non nớt, trong lòng thật sự hoảng loạn, lúng túng khó xử, cực kỳ chật vật!

Nhưng mà, trong mắt Từ Lam Khiết, phản ứng tự nhiên của anh chàng này có chút đáng yêu.

Xe bị Từ Huy Hoàng lái đi rồi, Từ Lam Khiết chỉ có thể gọi một chiếc taxi.

“Chú à, phiền chú đi đến đường Tây Hồ.”

“OK.”

Diệp Huyền Tần thở phào một hơi: Không có về nhà.

Trên đường đi, Từ Lam Khiết hỏi: “Nói đi, anh lấy đâu ra tiền để mua ba mươi phần trăm cổ phần ở khách sạn Thủy Cung vậy.”

Diệp Huyền Tần: “Mua gì chứ? Đâu có đâu, là Nhậm Tiền tặng miễn phí cho anh đấy.”

Từ Lam Khiết: “Ha ha, anh với người ta có quan hệ gì chứ, người ta có thể tặng cho anh món quà lớn như vậy.””

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.