Chiến Thần Phong Vân

Chương 180



Chuột Con bị nghẹn lại không nói gì!

Nhà thầu hô to: “Cút nhanh lên cút nhanh lên, con mẹ nó đừng chậm trễ công trình của ông mày.”

Lúc này Diệp Huyền Tần mới buông Chuột Con ra, nhẹ nhàng đập lên ngực của anh ta một cái: “Người anh em, mấy năm nay, cậu chịu khổ nhiều rồi.”

“Yên tâm, hôm nay, thù mới hận cũ gì tôi cũng giúp cậu cùng tính một lần!”

Chuột Con nóng nảy, vội vàng kéo kéo góc áo Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, ta đi thôi, tôi không thể trêu vào ông ta được đâu.”

Diệp Huyền Tần không để ý đến Chuột Con, chỉ đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào nhà thầu: “Quỳ xuống, dập đầu ba cái trước người anh em của tôi, phải xin lỗi như vậy!”

Phụt!

Nhà thầu lại cười: “Ha ha, con mẹ nó mày là thằng điên đúng không, còn kêu ông mày quỳ xuống giải thích.”

“Mà cũng đúng thôi, là bạn của thằng què chết tiệt này thì khẳng định cũng không phải người bình thường.”

“Thừa dịp tao còn chưa tức giận, tụi mày cút nhanh lên, nếu không, đừng trách tao vô tình.”

Diệp Huyền Tần cười lạnh đi về hướng ông ta: “Được, tôi cũng muốn nhìn xem, đến cùng ông vô tình đến cỡ nào!”

Chuột Con nóng nảy, vội vàng vươn tay ngăn cản Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, đừng trêu chọc vào ông ta. . .”

Kết quả anh ta cản lại, trong túi áo lại rơi xuống hai cái màn thầu.

Màn thầu vừa kho lại vừa cứng, mặt ngoài có hiện lên chút màu xanh biếc, đã mọc ra vài sợi lông tơ, rõ ràng đã qua nhiều ngày.

Trên đó còn có mấy dấu răng, quá mức rõ ràng nổi bật.

Diệp Huyền Tần càng đau lòng hơn: “Chuột Con, cậu phải ăn cái này sao?”

Chuột Con cúi đầu im lặng.

Diệp Huyền Tần chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhặt cái màn thầu lên, cắn một cái.

Khô khốc, cứng ngắt, đắng chát, còn mang theo một mùi gay sặc mũi.

Chút đắng ấy đã là gì so với vị đắng trong lòng của anh chứ?

“Ha ha ha!” Nhà thầu cười như điên: “Thì ra mày cũng giống thằng què này, đều thích ăn thức ăn cho chó.”

“Không không không, cái thứ này cả chó cũng không ăn nữa là!”

“Mày muốn chết!” Lần này Diệp Huyền Tần thật sự nổi giận.

Anh bước một bước xông thẳng tới, bóp lấy cổ họng của nhà thầu, dễ dàng nhấc bỗng ông ta lên.

“Buông tay!” Nhà thầu sợ hãi, ông ta không nghĩ tới cái tên điên này một lời không hợp thì đã ra tay: “Ông mày giết mày bây giờ, có tin không!”

Diệp Huyền Tần: “Được, tao đồng ý với yêu cầu của mày, chờ mày hóa thành oan hồn lại đến tìm ông đây lấy mạng đi.”

Tay của anh đột nhiên dùng sức, quẳng nhà thầu đi ra ngoài.

Nhà thầu bay lơ lửng trên không, đúng lúc rơi vào trong chiếc xe bồn trộn xi măng bên cạnh.

Xe bồn xi măng đang hoạt động, đang xoay tròn tốc độ cao để khuấy đều xi măng và cát.

Nhà thầu bay vào, cũng xoay tròn theo vòng quay, ngay lập tức, ông ta bị xi măng bao phủ lấy.

Ông!

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc của mọi người đã nổ tung!

Thằng điên thằng điên thằng điên, mẹ nó đây thật sự là thằng điên mà.

Hành động này rất có thể sẽ gây ra án mạng đó.

Công nhân vội vàng đóng công tắc vận hành, xe bồn chậm rãi đình chỉ xoay tròn.

Dưới sự trợ giúp của các công nhân, nhà thầu bò ra ngoài từ trong bồn xi măng.

Lúc này cả người ông ta đã lầy lội, chật vật đến cực điểm!

Ông ta quỳ rạp trên mặt đất, nôn mửa liên tục từng ngụm từng ngụm.

Xi măng và cát trộn lẫn với nhau, mùi vị ghê tởm đến cực điểm.

Nhưng bây giờ nhà thầu tức giận gần như đánh mất lý trí, phản ứng đầu tiên là báo thù, mà không phải rửa sạch bùn cát.

Ông ta cầm lấy bộ đàm quát: “Thằng hai, thằng ba, thằng tư, lăn qua đây cho ông, giúp tao giết một người.”

Không bao lâu sau, ba gã đàn ông to con mặc đồng phục an ninh đã chạy tới.

Cảnh tượng trước mắt làm cho tâm thần bọn họ run rẩy.

Con mẹ nó, ai lại đánh anh cả thế này.

Bọn họ bảo vệ chủ không được thì sẽ bị cuốn gói đuổi đi.

Thằng hai vội chạy chạy lên hỏi: “Ông chủ, là ai ra tay!”

Nhà thầu chỉ thẳng vào Diệp Huyền Tần: “Là nó, đánh chết thằng này cho ông.”

Ba bảo an giận tím mặt: “Muốn chết.”

Sau đó, bọn họ đằng đằng sát khí nhằm về phía Diệp Huyền Tần.

Chuột Con sợ hãi, vội vàng kéo về phía sau xả Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, anh đi mau. Ba người bọn họ xuất thân từ lính giải ngũ, anh đánh không lại bọn họ đâu.”

“Yên tâm, bọn chúng không dám làm gì tôi.”

Diệp Huyền Tần lạnh lùng: “Chỉ là ba con rệp mà thôi, tôi còn lười tự mình ra tay!””

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.