*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Lâm Vũ Minh: “Không có.”
Âm Tam Nhi: “Vậy xin lỗi, tôi không thể để các người vào trong được. “Ông Dương rất bận, ngày ngày bận rộn, không có hẹn trước, không ai được phép làm phiền ông ấy. Anh Hùng tức giận nói: “Âm Tam Nhi, chuyện này vô cùng quan trọng, nếu như chuyện này bị lỡ dở, anh không gánh được hậu quả đầu.” “Tốt nhất bây giờ anh nên đi thông báo một tiếng.
Âm Tam Nhi trợn mắt nhìn anh Hùng một cái: “Tôi Âm Tam Nhi này làm việc, không đến lượt anh đấy đây khua tay múa chân dạy đời tôi.” “Mau cút đi, nhân lúc trước khi tôi còn có một chút nhẫn nại đối với các người!” “Nếu không thì, cả đời này các người cũng đừng mơ mà rời khỏi đây nửa bước."
Hai bên khí thế đùng đùng, nhìn có vẻ như sắp xông vào đánh nhau đến nơi.”
Vào thời khắc quan trọng, vẫn là Lâm Vũ Minh lên tiếng ngăn lại: “Được rồi, hai người mỗi người nói ít đimột câu đi, đừng tự đánh người nha fminhf như vậy.”
Hú!
Suýt chút nữa thì Âm Tam Nhi đã nhổ một bãi đờm lên mặt của Lâm Vũ Minh: “Mẹ nó, ai là người nhà với ông chứ."
Từ trong túi mình Lâm Vũ Minh móc ra một tấm thẻ đen, ông ta đưa cho Âm Tam Nhi: “Bây giờ anh có thể đi thông báo một tiếng được rồi chứ."
Đây là gì?
Âm Tam Nhi vẻ nghi hoặc nhìn vào tấm thẻ đen, ngay sau đó anh ta không khỏi run lên một cái, hai mắt tràn ngập sự ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng.
Đây không ngờ lại là tấm thẻ đen hội viên của sòng bạc Hoàng Gia, tấm thẻ hội viên cấp bậc cao nhất của sòng bạc Hoàng Gia.
Sở hữu tấm thẻ này, không những có thể tùy ý ra vào sòng bạc, mà tất cả những chi phí bên trong sòng bạc sẽ đều được miễn phí hết.
Thậm chí có thể gặp ông Dương Dương Vạn Minh bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, theo như Âm Tam Nhi được biết thì những tấm thẻ đen hội viên mà được sòng bạc lớn Hoàng Gia phát ra chỉ có duy nhất mười tấm thẻ ít ỏi, mà mỗi tấm thẻ đều nằm trong tay những quan lớn có chức có quyền.
Chưa nói đến chuyện Lâm Vũ Minh và ông Dương có mối quan hệ không tốt, cho dù bọn họ có mối quan hệ bình thường thì Lâm Vũ Minh cũng không có tư cách để sở hữu tấm thẻ đen hội viên quyền lực này.Vậy thì vấn đề lại xuất hiện, ông ta lấy đầu ra tấm thẻ đen hội viên này.
Âm Tam Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi: “Ông Lâm, ông lấy được tấm thẻ đen hội viên này ở đầu ra vậy?
Lâm Vũ Minh cười nhẹ một cái rồi nói: “Đương nhiên là ông Dương Vạn Minh tặng cho tôi rồi.”
Um?
Hai mắt của Âm Tam Nhi tràn đầy sự mờ mịt không hiểu.
Hai người họ hận không thể dóc xương lột da nhau ra, uống máu đối phương, tại sao Dương Vạn Minh còn tặng tấm thẻ hội viên này cho ông ta chứ.
Chính là dựa vào mặt mũi của ông ta sao?
Chuyện này Dương Vạn Minh không dám có chút sơ sót, Chỉ có thể nói: Bây giờ tôi sẽ đi tìm ông Dương để thông báo, các vị đợi ở đây chờ tin tức của tôi nhé.
Lâm Vũ Minh: Nhất định phải nhanh lên đó.”
Không vấn đề gì.
Âm Tam Nhì cầm lấy tấm thẻ đen hội viên, vội vàng chạy vào bên trong sòng bạc Hoàng Gia.
Theo như quy định, người lấy ra tấm thẻ đen hội viên thì có thể tự do ra vào sòng bạc Hoàng Gia, có thể gặp Dương Vạn Minh bất cứ lúc nào mà không cần báo trước.
Nhưng mà, thân phận của Lâm Vũ Minh quá đặc biệt, để đảm bảo an toàn, Âm Tam Nhì vẫn là nên bảotrước một tiếng, hỏi trước ý kiến của Dương Vạn Minh.
Âm Tam Nhi cầm lấy tấm thẻ hội viên, đi đến hàng ghế lô sang trọng hào hoa nhất ở ngay chính giữa tầng một.
Theo lí mà nói, Dương Vạn Minh phải ở tầng cao nhất của tòa nhà đó, như vậy mới phù hợp với thân phận của ông ta.
Nhưng mà Dương Vạn Minh từ nhỏ đã bị mắc chứng sợ độ cao vô cùng nặng, ông ta cảm thấy ở trên tầng cao không yên ổn, vậy nên ông ta mới xây một căn phòng đặc biệt ở ngay tầng một.
Cách âm của căn phòng được làm rất tốt, không sợ âm thanh ồn ào ở phòng bên cạnh làm phiền tới.
Lúc này đang là lúc Dương Vạn Minh ngủ trưa, cửa phòng có tiếng gõ cửa, khiến trong lòng Dương Vạn Minh cảm thấy bực tức khó chịu.
Ông ta lạnh lùng nói một tiếng: “Vào đi!” Âm Tam Nhi đẩy cửa đi vào.
Dương Vạn Minh với bộ dạng vừa ngủ dậy, ông ta lạnh lùng trách móc: “Nếu như không phải chuyện vô cùng quan trọng, thì đừng trách tôi trách phạt cậu.” “Nói đi, có chuyện gì.
Âm Tam Nhi thận trọng nói: “Ông Dương, Lâm Vũ Minh đến chỗ chúng ta, ông ta muốn gặp ông chủ.”
Sắc mặt của Dương Vạn Minh bỗng chốc tối sầm lại: “Chỉ là chuyện cỏn con này mà cậu đến làm phiền tôi sao?” “Đuổi ông ta đi, sau đó cậu tự mình chịu phạt đi.”