Khi mười ba mũi kim Thiên La cắm xuống, các cơ bị hoại tử ở chân của Phương Như từ từ xuất hiện sức sống.
Biểu hiện trực tiếp đó là da chân mịn màng hơn rất nhiều.
Các mạch máu ở chân cũng được hồi sinh, và máu bắt đầu tuần hoàn trở lại.
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Phương Như, cháu thử cử động xem chân đã có thể di chuyển hay chưa.”
Phương Như nhìn xuống chân mình, cô bé nghiến răng nghiến lợi cố gắng di chuyển đôi chân.
Cô bé thấy rõ ràng rằng hai cẳng chân thực sự đã có phản ứng, có thể nhẹ nhàng đu đưa.
Quả là một phép màu.
Đối với Phương Như mà nói, đây là điều kỳ diệu nhất trên thế gian này.
Cô bé vui sướng, hét lên: “Chú ơi, chú thật sự đã chữa khỏi bệnh cho Phương Như rồi!”
“Cháu có thể đi bộ và chạy nhảy như các bạn rồi!” “Chú ơi, bây giờ cháu ra ngoài chơi có được không?”
Diệp Huyền Tần vội từ chối: “Phương Như, cơ chân của cháu vừa mới sống lại, còn chưa hoàn toàn khôi phục đâu. Cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày nữa mới được.”
“Trong khoảng thời gian tới, chú sẽ cùng cháu tập đi lại.”
“Cảm ơn chú!”
Phương Như vô cùng phấn khích, cô bé hết lần này đến lần khác di chuyển đầu gối để chứng tỏ rằng đây không phải giấc mơ.
Diệp Huyền Tần quay sang nhìn Tống Thanh Nhàn.
Tống Thanh Nhàn đã qua cơn nguy kịch, nhưng cô ta bị chấn động mạnh nên cần được nghỉ ngơi thật tốt. Diệp Huyền Tần cũng không làm phiền cô ta nữa.
Bây giờ Tống Thanh Nhàn không thể tự chăm sóc bản thân, Phương Như thì vẫn cần một người trông nom, Diệp Huyền Tần không thể bỏ đi vào lúc này được.
Anh suy nghĩ một lát rồi quyết định gửi Tống Thanh Nhàn trở về quê hương của cô ta để cho gia đình của cô ta chăm sóc.
Anh gọi cho Độc Lang và yêu cầu Độc Lang điều tra thông tin của Tống Thanh Nhàn.
“Rõ!” Độc Lang trả lời: “Đúng rồi, anh, việc thẩm vấn lão Lục đã có tiến triển mới.”
“Nói đi!”
Diệp Huyền Tần vội nói.
Độc Lang đáp: “Lão Lục nói rằng Thiên Ma Vương và Diệp Hiên Tần đã tìm thấy bố của Tống Thanh Nhàn bằng cách theo dõi ý thức của ông ta.”
Diệp Huyền Tần cau mày, vẻ mặt khó hiểu: “Theo dõi ý thức bố của Tống Thanh Nhàn? Làm sao bọn họ lại phát hiện ra ý thức của ông ta?”
Độc Lang nói: “Bố của Tống Thanh Nhàn đã báo mộng cho cô ta. Chính là việc can thiệp vào não của Tống Thanh Nhàn thông qua ý thức, do đó ảnh hưởng đến giấc mơ của cô ta”.
Diệp Huyền Tần đột nhiên bừng tỉnh: “Quả là một thủ đoạn hoàn hảo, có thể lần theo dấu vết của ý niệm.”
“Nếu bố của Tống Thanh Nhàn lại báo mộng cho cô ta một lần nữa, có phải chúng ta cũng có thể biết được vị trí của ông ta bằng cách theo dõi dấu vết của ý niệm hay không?”
Độc Lang có chút ngập ngừng “Trên lý thuyết là có thể “
“Vừa rồi tôi hỏi Thương Lang có cách nào theo dõi ý niệm hay không, Thương Lang nói là có thể, nhưng sẽ khó khăn.”
Diệp Huyền Tần: “Cho dù khó khăn cũng phải làm.” “Lập tức báo cho Thương Lang, bảo bọn họ rà soát tất cả đại giới, tìm cách theo dõi dấu vết của ý niệm!”
Độc Lang đáp: “Đã rõ!”
Không lâu sau, Diệp Huyền Tần đã nhận được thông tin chi tiết về gia đình của Tống Thanh Nhàn từ Độc Lang.
Tống Thanh Nhàn là con gái duy nhất trong gia đình, mẹ cô ta là Lý Mỹ Quyên, kể từ khi bố cô ta mất tích một cách bí ẩn, chỉ còn hai mẹ con sống nương tựa vào nhau.
Tống Thanh Nhàn còn có một người chủ hai tên là Tống Văn Đức, người này có quan hệ không tốt với gia đình Tống Thanh Nhàn. Đặc biệt là sau khi bố của Tống Thanh Nhàn mất tích, Tống Văn Đức càng ngược đãi gia đình Tống Thanh Nhàn hơn.
Dữ liệu cũng cho thấy Tống Thanh Nhàn chưa kết hôn mà đã sinh ra Phương Như.
Nhưng ngay cả Độc Lang cũng không tìm ra bố ruột của Phương Như là ai.
Diệp Huyền Tần cảm thấy việc Tống Thanh Nhàn chưa kết hôn mà đã sinh con có chút kỳ lạ.
Diệp Huyền Tần lái xe, chở Tống Thanh Nhàn trong tình trạng hôn mê và Phương Như về nhà của Tống Thanh Nhàn.
Nơi này là một tiểu khu cũ nát ở một tỉnh vùng ngoại ô. Một chiếc xe tải đang đậu trước cửa nhà Tống Thanh Nhàn.
Các công nhân dọn nhà đang tất bật dọn đồ ra khỏi nhà của cô ta.
Hai cụ già đang chỉ đạo đám công nhân dọn dẹp.
Chỉ liếc mắt qua là Diệp Huyền Tần đã nhận ra bọn họ.