Nhưng giờ phút này, tất cả âm khí lại đang nhanh chóng tụ lại một phía.
Anh nhìn về phía âm khí hội tụ thì kinh hãi phát hiện ra, tất cả đám âm khí này đều chui vào trong người Phương Tuấn Bình rồi.
Ngay lập tức trong đầu Diệp Huyền Tần sinh ra một ý nghĩ: “Tám chín phần mười là Phương Tuấn Bình có quan hệ với âm ti.”
Dưới sự tính toán sắp đặt của ta ở Đại Hạ, rốt cuộc âm ti lớn đến mức nào, sao có thể tùy ý trông thấy được bóng dáng của âm ti như vậy?
Nhất định phải cẩn thận điều tra về Phương Tuấn Bình mới được.
Xem ra, cuộc chiến trên sân đấu đêm nay, mình nhất định phải đi.
Tống Thanh Nhàn nhìn Diệp Huyền Tần từ đầu đến chân, sợ hãi thốt lên: “Diệp Huyền Tần, sao anh mạnh như vậy?”
“Vệ sĩ của Phương Tuấn Bình là cao thủ Muay Thái anh ta mời tới, vậy mà lại không đỡ được một chiêu của anh.” Diệp Huyền Tần: “Cô đừng quên, tôi là quân nhân.”
Tống Thanh Nhàn: “Tôi đã từng gặp không ít quân nhân, nhưng không có ai lợi hại như anh cả.”
Diệp Huyền Tần: “Bởi vì tôi là binh vương”
Đường đường là Thần Soái lại tự xưng là binh vương, đúng là rất khiêm tốn.
Có điều Tống Thanh Nhàn lại cho rằng Diệp Huyền Tần đang khoác lác tự tâng bốc bản thân.
Nếu như anh ta thật sự là binh vương, thì sao phải qua lại với người thuộc tầng chót của xã hội như mình?
Nếu đúng là binh vương, chắc hẳn phải đi theo Thần soái lăn lộn chứ.
Tống Thanh Nhàn không tiếp tục nói đến đề tài này nữa, mà nói: “Diệp Huyền Tần, chúng ta mau chóng rời khỏi bệnh viện này đi.”
“Thực tế bệnh viện này chính là sản nghiệp của nhà Phương Tuấn Bình.”
“Lỡ như Phương Tuấn Bình giở trò gì, chúng ta sẽ không chịu nổi.”
Diệp Huyền Tần: “Không sao, cứ ở lại đây đi.”
“Đợi tôi giải quyết xong Phương Tuấn Bình, sẽ tặng bệnh viện này lại cho cô, coi như là vốn liếng để cô làm lại từ đầu.”
Tống Thanh Nhàn yên lặng không nói gì.
Anh càng nói càng khiến cô không yên tâm.
Lần này có thể sống được, đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Diệp Huyền Tần không tiếp tục nói nhảm nữa, mà đi tìm Phương Như.
Lúc này Phương Như đang ở trong một phòng bệnh khác chữa trị vết thương ở chân.
Tạm thời Diệp Huyền Tần không định nói với tông thiên thiến, chân của Phương Như đã được anh chữa trị tận gốc rồi, chỉ cần cẩn thận chăm sóc điều dưỡng vài ngày là có thể đi lại bình thường.
Đợi đến khi Phương Như đi được, coi như lại lần nữa cho Tống Thanh Nhàn một niềm vui bất ngờ đi.
Trong phòng bệnh, hai chân Phương Như đang được truyền dịch dinh dưỡng.
Trông thấy Diệp Huyền Tần, Phương Như phấn khích giơ tay ra: “Chú bế, chú bế.”
Diệp Huyền Tần bề Phương Như lên: “Phương Như, hai chân cảm thấy thế nào?”
Phương Như phấn khởi chia sẻ niềm vui với Diệp Huyền Tần: “Chú, Phương Như có thể cảm nhận được chân của mình rồi.”
“Hiện giờ hai chân cháu có thể tùy ý cử động, không đến vài ngày nữa là cháu có thể đi lại bình thường rồi.”
“Chúc mừng cháu nhé Phương Như.” Diệp Huyền Tần kiểm tra hai chân cho Phương Như một chút, sau đó nói: “Phương Như, chú có một tin tốt, cháu có muốn nghe không?”
“Muốn!”
Phương Như mang vẻ mặt mong chờ nhìn Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần nói: “Nhìn tình hình hiện giờ của cháu, không đến ba ngày nữa cháu có thể đi lại bình thường rồi.”
“Tốt quá!”
Phương Như kích động khóc hu hu, nước mắt ào ào rơi xuống: “Ba ngày, chỉ cần ba ngày nữa thôi, Phương Như có thể chạy nhảy chơi đùa giống như các bạn nhỏ khác rồi.”
“Tốt quá, Phương Như nằm mơ cũng muốn mình có thể bước đi.”
Diệp Huyền Tần: “Phương Như, cháu có ước muốn gì không? Đợi đến khi hai chân cháu khỏi rồi, chú sẽ thực hiện giúp cháu.”
Hai mắt Phương Như đột nhiên nhìn chằm chằm vào người Diệp Huyền Tần.
“Chú, từ nhỏ cháu đã có một ước muốn, chú… Chủ có thể thực hiện giúp Phương Như không?”
Diệp Huyền Tần bước đến xoa tóc Phương Như nói: “Đương nhiên là được.”
Phương Như rụt rè nói: “Cháu,,, Cháu có thể vụng trộm gọi chú một tiếng bố được không?”
“Hå?”
Trái tim Diệp Huyền Tần lập tức mềm nhũn ra.
Ước muốn lớn nhất của một cô bé năm sáu tuổi vậy mà lại là “Vụng trộm gọi một tiếng bổ”.
Trước kia rốt cuộc cô nhóc này đáng thương đến mức nào?
Diệp Huyền Tần đau lòng ôm Phương Như vào trong lòng: “Đương nhiên là có thể”