Đã kiếm được một trăm lẻ lăm tỷ của Phương Tuấn Bình, lại còn lấy được một trăm bảy mươi lăm tỷ của Hàn Tây Thi, cộng lại là được hai trăm tám mươi tỷ rồi.
Có số tiền này, mình hoàn toàn có thể trốn ra nước ngoài, an hưởng tuổi già rồi.
Hoa Thiên Thành giả vờ ngẫm nghĩ, một lúc sau mới bằng lòng: “Được, không có vấn đề gì.” “Các cô đưa bệnh nhân đến phòng khám Hồi Sinh của tôi đi.”
Phòng khám Hồi Sinh, là cửa hàng thuốc thuộc tập đoàn Đạo Linh, bình thường Hoa Thiên Thành vẫn khám bệnh ở đây.
Tốt, tốt quá!
Hàn Tây Thi vô cùng vui mừng.
Tống Thành Nhàn và Hàn Tây Thi chia nhau làm việc.
Tống Thanh Nhàn mang Phương Như đến phòng khám Hồi Sinh trước, còn Hàn Tây Thi thì đi giải quyết chuyện trong công ty nhà mình, chuẩn bị tiền khám bệnh. Phương Như hoàn toàn không muốn để Hoa Thiên
Thành chữa chân cho mình, cô bé đã nhắc đi nhắc lại rằng chủ Diệp chữa khỏi chân cho bé rồi.
Nhưng cô bé chỉ là một đứa trẻ, làm sao mà bướng bỉnh hơn người lớn được, cuối cùng cô bé vẫn phải ở lại phòng khám Hồi Sinh.
Bên này, sau khi Diệp Huyền Tần giải quyết xong một số tài liệu tuyệt mật do Độc Lang trình lên xong lập tức đi tìm Phương Như.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay Phương Như có thể bước chân xuống giường đi lại rồi.
Nếu Tống Thanh Nhàn nhìn thấy Phương Như có thể đi lại bình thường, chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Kết quả là khi Diệp Huyền Tần tìm thấy Tống Thanh Nhàn lại phát hiện ra Phương Như không có ở đấy.
Diệp Huyền Tần vội vàng hỏi: “Thanh Nhàn, Phương
Như đầu rồi?” . truyện tiên hiệp hay
Tống Thanh Nhàn còn chưa kịp trả lời, Lý Mỹ Quyên đã lồng lộn chửi ầm lên. “Thằng súc sinh này, mày vẫn còn mặt mũi quay về đây à!” “Cút cho tạo, nếu như mày còn dám đến tìm Thanh Nhàn nữa, cẩn thận tao báo cảnh sát là mày quấy rối đấy. Diệp Huyền Tần nhíu mày, không hiểu vì sao hôm nay Lý Mỹ Quyền lại phát điên lên với mình như thế.
Thấy Diệp Huyền Tần vẫn đứng im tại chỗ, Lý Mỹ Quyền túm lấy cái chổi ở bên cạnh, định đuổi Diệp Huyền Tân ra ngoài.
Lý Mỹ Quyên vẫn tin chắc rằng kẻ đánh bà ta ngất xỉu tối hôm qua là Diệp Huyền Tần, nhìn thấy Diệp Huyền Trân không mắng chửi cho một trận mới là lạ đấy.
Tổng Thanh Nhàn vội ngăn Lý Mỹ Quyền lại: “Mẹ, mẹ làm gì thế. Anh ấy chỉ đến tìm Phương Như thôi mà, sao mẹ lại cáu đến mức này chứ.
Lý Mỹ Quyên lại càng nóng nảy: "Con... Con, cái đứa con gái bất hiếu này, con vẫn còn nói hộ nó nữa.” “Con có biết tối hôm qua nó đã làm cái gì với mẹ hay không!”
Tổng Thanh Nhàn nghi ngờ: “Tối hôm qua anh Diệp đã làm cái gì với mẹ?”
Lý Mỹ Quyên nói: “Nó đánh mẹ con ngất xỉu đấy, mẹ đoán nếu như không có chủ hai của con ở đấy, nó đã giết mẹ luôn rồi.” “Con... Thế mà bây giờ con còn thân thiết với nó như vậy, có phải con cũng mong mẹ bị nó giết chết luôn mới vừa lòng đúng không?”
Tống Thanh Nhàn vô cùng nghi ngờ.
Tối hôm qua Diệp Huyền Tần đến căn hộ cao cấp của Phương Tuấn Bình cứu mình mà, sao lại đánh mẹ mình ngất xỉu được? Anh ấy cũng không có động cơ ra tay mà.
Tống Thanh Nhàn nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, mẹ tôi nói là sự thật à? Tối hôm qua anh đánh mẹ tôi ngất xỉu?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Tối hôm qua tôi không gặp bà ấy, càng không cần nói đến chuyện đánh bà ấy ngất xỉu.
Ăn nói linh tinh.
Lý Mỹ Quyên mắng: “Đến lúc này vẫn còn chối cãi, có tác dụng gì chứ?”
Diệp Huyền Tần hết chịu nổi, không thèm để ý tới Lý Mỹ Quyên nữa, quay sang hỏi Tổng Thanh Nhàn: “Thanh Nhàn, Phương Như đầu rồi.”
Tống Thanh Nhàn nói: “Anh Diệp, chuyện của Phương
Như anh không cần phải quan tâm nữa, chúng tôi tìm thần y của tập đoàn Đạo Linh, thần y đã đồng ý chữa cho Phương Như rồi. “Bây giờ chắc là Phương Như đang được thần y chữa bệnh rồi.”
Hu?
Diệp Huyền Tần nhíu mày, trong lòng bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Muốn chữa khỏi tật ở chân của Phương Như... Ít nhất. Cũng phải là cấp Quốc Y trở lên, cả Đại Hạ có không quá ba người.
Mình chính là một trong số đó.
Có thể nói tất cả bác sĩ của tập đoàn Đạo Linh không một ai đạt đến cấp Quốc Y cả.
Rõ ràng người kia không có năng lực chữa khỏi cho Phương Như, vậy vì sao lại đồng ý chữa bệnh?
Thậm chí còn không cho người nhà ở bên cạnh.
Diệp Huyền Tần vội vàng hỏi: “Thanh Nhàn, Phương Như đang chữa bệnh, sao bọn cô không ở bên cạnh bé?”
Tống Thanh Nhàn nói: “Vị thần y kia nói, có chúng tôi ở bên cạnh sẽ khiến cho ông ấy mất tập trung, chẳng may ông ấy lỡ tay một cái sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của Phương Như, vậy nên.