*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
"A!"
"A a a a!"
Sự đau đớn mà thiên la thập tam châm đem lại khi đâm vào huyệt không khác sự đau đớn mà thuốc trợ tim mang lại cho ông ta chút nào.
Thật sự là Hoa Thiên Thành đau như muốn phát điên lên vậy.
Rốt cuộc thì ông ta cũng chịu khai ra: "Là Phương Tuấn Bình, là Phương Tuấn Bình bảo tôi làm như vậy."
"Cậu ta nói rằng chỉ cần tôi giết chết Phương Như thì sẽ lập tức đưa cho tôi một trăm lẻ lăm tỷ!"
Cái gì!
Tống Thanh Nhàn và Lý Mỹ Quyên lại càng tức giận!
"Súc vật, không bằng cầm thú! Tại sao anh ta lại có thể nỡ lòng nào ra tay độc ác với một đứa trẻ vậy chứ!”
"Tôi... thật sự là tôi đã nhìn lầm anh ta rồi. Thậm chí trước đây còn muốn gả Thanh Nhàn cho cậu ta. Tôi... Đúng là mắt tôi bị mù rồi mà!"
Diệp Huyền Tần đạp gãy hai cánh tay của Hoa Thiên Thành: "Ông không có tư cách để theo nghề y! Ông chính là sự sỉ nhục của giới y học!"
Theo tiếng kêu thảm thiết của Hoa Thiên Thành, Diệp Huyền Tần đưa Tống Thanh Nhàn và Lý Mỹ Quyên rời khỏi nơi này.
Rời khỏi phòng hồi sức, Diệp Huyền Tần nhìn thoáng qua mái nhà ở đối diện.
Quyền vương đang đứng ở trên mái nhà, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt phức tạp.
Bốn mắt nhìn nhau, Quyền vương lập tức quay đi, sau đó lùi về phía sau, rồi biến mất.
Ngay lập tức, Diệp Huyền Tần âm thầm gửi tin nhắn cho Độc Lang, bảo Độc Lang theo sát Quyền vương.
Tên Quyền vương này chắc chắn không đơn giản như vậy.
Dù có bị đánh chết thì Diệp Huyền Tần cũng không tin là anh ta không có chút quan hệ nào với Bắc Cương.
Cùng lúc đó, Tổng Thanh Nhàn cũng gọi điện thoại cho Hàn Tây Thi.
"Tây Thi à, bà không cần bán công ty để chuẩn bị tiền thuốc nữa đâu."
Có chuyện gì sao?
Hàn Tây Thi lập tức hốt hoảng: "Tôi đã tìm được người để bán rồi. Không lâu nữa là tôi có thể xoay sở đủ tiền thuốc thang”
"Rốt cuộc là sao chứ? không cần chuẩn bị tiền thuốc nữa sao? Có phải hần y đổi ý rồi không?"
"Tôi... Bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi ông ấy."
Tống Thanh Nhàn thở dài: "Không phải vậy đâu Tây Thi, kể rõ chuyện này ra thì rất dài dòng."
"Thật ra thì ông thần y đó ở cùng phe với Phương Tuấn Bình, bọn họ muốn hợp tác để giết chết Phương Như..."
Tống Thanh Nhàn kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho liễu Hàn Tây Thi. Trời đất ơi!
Sau khi Hàn Tây Thi nghe xong thì trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Sự sợ hãi qua đi thì chỉ còn lại sự tức giận, cô nguyền rủa cả mười tám đời tổ tiên của Hoa Thiên Thành và Phương Tuấn Bình.
"Thanh Nhàn à, bà cứ ở nhà chờ tôi. Bây giờ tôi sẽ qua chỗ bà ngay!"
"Không cần lo lắng hay sợ hãi. Có tôi ở đây thì chắc chắn chúng ta sẽ tìm được người tài giỏi hơn ông thần y này.
Tống Thanh Nhàn thoáng do dự, nói: "Tây Thi à, nếu không... hay là bà đừng tới đây nữa."
Hàn Tây Thi ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Tống Thanh Nhàn nói: "Bây giờ chúng tôi đã hoàn toàn xé rách da mặt với Phương Tuấn Bình và Hoa Thiên Thành. Dù là Hoa Thiên Thành hay là Phương Tuấn Bình thì nhất định bọn họ đều sẽ tìm người đến trả thù chúng tôi. Nơi này của chúng tôi cũng không còn an toàn nữa rồi."
"Tôi quyết định rồi! Sau khi quay về thì chúng tôi sẽ lập tức chuyển nhà đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy chúng tôi.”
Hàn Tây Thi yên lặng trong giây lát, bỗng nhiên vỗ mạnh lên đầu, nói: "Thanh Nhàn à, bà không cần gấp gáp như vậy đâu."
"Tôi có thể tìm người bảo vệ mọi người."
Tống Thanh Nhàn nói: "Phương Tuấn Bình và Hoa Thiên Thành đều là những người giỏi giang, có địa vị. Dù cho bà có tìm được ai thì cũng không thể bảo vệ được chúng tôi đâu."
Hàn Tây Thi nói: "Không đâu! Người mà tôi tìm đến chính là người yêu định mệnh của tôi đấy. Nhưng mà anh ấy lại là cường giả vô cùng mạnh mẽ, vô địch thiên hạ, nhất định có thể bảo vệ cho mọi người thật tốt."
Tống Thanh Nhàn cười khổ, thầm nghĩ rằng người yêu định mệnh của cô ta dù có mạnh hơn nữa thì cũng có thể có mạnh bằng Diệp Huyền Tần sao?
Phải biết rằng Diệp Huyền Tần thậm chí còn có thể chiến thắng Quyền vương.
Có Diệp Huyền Tần ở bên cạnh bọn họ thì dù cô ta có tìm ai đi chăng nữa cũng đều vô ích cả thôi.